Ở Show Tuyển Nữ Idol Làm Trà Xanh

Chương 51: Thẹn thùng cái gì vậy chứ...

Hê hê, tình hình là tuần trước tui quên nên tuần này đăng hai chương cho các bồ nè :>

--------------------------------

Sau này Bành Thần mới biết rằng chính vì Zero thường tự nhận mình là dê đầu đàn giới rap trước bao nhiêu rapper, nhưng lại bị Bành Thần dạy dỗ một trận nên thân nên bây giờ Bành Thần mới bị giới rap đùa vui là người đứng đầu.

Mà đã là người đứng đầu thì chẳng phải chính là huấn luyện viên trưởng sao?

Sau khi nghe giải thích, Bành Thần: ...Thật ra tôi rất muốn chối bỏ cái danh hiệu này, nghe quê quê làm sao í!

Nhưng rõ ràng là lời từ chối trong lòng này của Bành Thần cũng chả có tác dụng gì, bởi vì câu tiếp theo của huấn luyện viên rap này là: "Cô Bành, chúng ta còn phải ghi hình chương trình cùng nhau trong ba ngày nữa cơ. Có rảnh thì cùng nhau tâm sự nhớ, chủ yếu là tôi còn muốn nghe thêm về câu chuyện đánh cuộc của cô với Zero nữa."

Bành Thần gần như bị thuyết phục: "... Zero trong giới rap mấy người lợi hại vậy cơ á? Chứ không sao mà rapper nào tôi gặp cũng muốn nghe kể chuyện này thế nhỉ?"

Người này lại nói: "Không không, chắc cô cũng chưa hiểu rõ lắm về anh ta nhỉ? Ổng bị nhiều người ghét tới vậy là vì cái tính tình của ổng vô cùng thiếu đánh luôn á."

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, người này đã kể cho Bành Thần nghe về mấy vụ về cái miệng thiếu đánh của Zero. Sau khi nghe xong, Bành Thần nhận ra là đúng là không lạ khi lúc vụ đánh cược với Zero của cô bị tuôn lên mạng mà lại không có ai nhảy ra chửi cô cả. Căn bản là số người hận anh ta quá đông, và hầu như tất cả bọn họ đều vui vẻ khi có người nhảy ra báo thù rửa hận cho bọn họ luôn í chứ!

Lần này Giang Tư Ngôn không tới tham gia vì còn đang bận quay phim. Nhưng mà tổ chương trình vẫn rất biết ý, vẫn giữ gìn căn phòng của Giang Tư Ngôn đối diện phòng Bành Thần như cũ, vì bọn họ chắc chắn rằng sau khi quay phim xong thì thể nào Giang Tư Ngôn chả trở lại tham gia chương trình nữa.

Mà nói như vậy, hồi trước tham gia chương trình thì Bành Thần và Giang Tư Ngôn cũng không có quá nhiều tương tác với nhau gì lắm, nhưng ít ra là mỗi lần anh về phòng, lúc nào cũng thấy phòng anh sáng đèn.

Bây giờ căn phòng đối diện đột nhiên yên lặng, đèn đóm tối om om khiến Bành Thần cũng thấy có chút khó chịu.

Nhưng có Giang Tư Ngôn hay không thì chương trình vẫn tiếp tục tiến hành như cũ.

Ngày hôm sau, như thường lệ, vẫn là hình ảnh các mentor tiếp tục hướng dẫn các thực tập sinh của mình nhảy, hát và rap. Tình hình chia nhóm lần này sẽ là để 40 thực tập sinh chia vào 6 nhóm, mỗi nhóm sẽ biểu diễn một bài khác nhau, và mỗi bài cũng sẽ đều có phần nhảy, hát và rap nên lúc đó cả sáu nhóm sẽ cùng nhau tranh đấu trên sân khấu lớn.

Cuối cùng thì nhóm xếp hạng đầu tiên sẽ được thăng hạng toàn bộ, trong khi nhóm xếp thứ hai sẽ bị loại 2 người, nhóm xếp thứ ba sẽ bị loại 3 người, ... và cứ như thì toàn bộ thành viên nhóm xếp cuối cùng sẽ bị loại 6 người. Mà phải biết rằng mỗi nhóm hiện tại cũng chỉ có tầm sáu tới bảy thực tập sinh, đồng nghĩa với việc nhóm xếp chót bảng sẽ bị loại toàn bộ.

Chính vì hệ thống thi đấu mới này mà hầu như áp lực của các thực tập sinh đều tăng lên, nên ngay từ buổi huấn luyện đầu tiên đã thấy hình ảnh nghiêm túc căng thẳng của tất cả các thực tập sinh.

Mà hệ thống thi đấu mới này không chỉ kiểm tra các thực tập sinh, mà còn kiểm tra thêm cả các mentor nữa.

Đúng thực là như những lần trước, tổ vũ đạo chỉ cần mentor vũ đạo, tổ vocal thì chỉ cần mentor thanh nhạc còn tổ rap thì cũng chỉ cần mentor rap mà thôi, cũng chính vì vậy mà hầu như mentor đó đều chỉ dành thời gian trong phòng tập của tổ bên đó thôi.

Nhưng lần này mỗi phần biểu diễn của mỗi nhóm đều bao gồm cả vũ đạo, vocal và rap nên các mentor không chỉ ở nguyên trong phòng luyện tập của nhóm mình như trước nữa mà phải đi mỗi phòng luyện tập một chút.

Đối với Bành Thần thì điều nay không khó lắm vì mấy lần luyện tập trước cô cũng hay đi làm như vậy, nhóm nào cô cũng đi lướt qua một lần. Nhưng còn với Lâm Phương Phỉ và Úc Phi thì điều này hơi khó khăn.

Đặc biệt là Úc Phi, người luôn cảm thấy không thoải mái khi ở cùng Bành Thần.

Nhưng bây giờ anh ta còn phải dành nhiều thời gian trong phòng luyện tập với Bành Thần, vì thế mà cả ngày anh ta đều cảm thấy không thoải mái.

Nói đến vấn đề này thì phải nhắc đến huấn luyện viên rap mới tới. Người này tuy mới tới được vài hôm nhưng đã có thể nhanh chóng hòa nhập vào không khí chương trình, gặp thời y như cá gặp nước.

-

Bành Thần không phải là một người hay hóng chuyện, nhưng cô bỗng dưng thấy rất tò mò về rapper ở thế giới này nên không kìm lòng được mà hỏi: "Rapper mấy người đều thích ứng tốt như vậy sao, hay là chỉ có mình cậu như thế mà thôi?

Người đó trả lời với vẻ mặt thẳng thắn: "Hầu hết đều như tôi cả thôi. Gì thì gì chứ khẩu hiệu của tụi tôi là chỉ cần bạn đưa cho tôi một chiếc micro, cả thế giới đều sẽ là sân khấu của tôi."

Bành Thần: "..."

Hơ, mặc dù cả thế giới là sân khấu của mấy người thế mấy người có hỏi ý kiến đám khán giả chúng tôi trước không thế?

-

Người lần công diễn trước xếp hạng nhất chính là Từ Giai Nghệ của tổ rap.

Từ lúc cô nhóc bắt đầu rap người nghe giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc vậy, chính vì thế mà xếp hạng của cô nhóc qua các lần công diễn vẫn không ngừng tăng lên. Ngoài ra, cô ấy còn là một thực tập sinh có diện mạo đẹp cùng tính cách dễ thương đáng yêu, cho nên nhân khí của cô cũng cao hơn những người khác một chút.

Trong nguyên tác, cô nhóc cũng là thực tập sinh được debut ở vị trí Center.

Bành Thần đã lo lắng lần này sẽ thấy cô nhóc hát lạc nhịp hoặc nhảy không không tốt, cũng chỉ sợ cô sẽ không thể thuận lợi mà debut y như trong nguyên tác, nhưng giờ lại có thể thấy cô nhóc rap trông cũng khá lợi hại mà nhân khí cũng khá cao cho nên nếu tương lai cứ tiếp diễn như thế này thì khả năng cô nhóc sẽ được ra mắt ở vị trí Center là rất lớn.

Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất nó cũng chứng minh rằng hành động hay chính sự xuất hiện của Bành Thần cũng không làm thay đổi quỹ đạo cuộc đời của những người khác.

Nhóm của Từ Giai Nghệ là nhóm 1, và bài hát bọn họ định biểu diễn có tên là "Một bài hát dễ hiểu" lấy rap làm chủ đạo. Dù sao thì rap cũng là kỹ năng tốt nhất của Từ Giai Nghệ, vì thế nên với vai trò là trưởng nhóm cũng như là người chọn bài hát, đương nhiên là cô sẽ chọn bài hát tương ứng với kỹ năng mà cô ấy giỏi nhất.

Nhóm một cũng còn hai người có độ nhận diện khá cao là Đàm Tĩnh và Hạ Tình Hòa. Đàm Tĩnh chuyên về vocal, còn Hạ Tình Hòa thì lại thiên về vũ đạo.

Hai thực tập sinh này đều là những người có thực lực, nhưng không phải là những thực tập sinh quá nổi bật. Nhưng lại có đức tính hiếu học, chăm chỉ, chịu khó nên lần công diễn nào hai người này cũng xếp trong hạng từ 10 tới 20.

Kiểu này cũng giống với những học sinh chăm ngoan học giỏi, mỗi ngày đều cần cù tới trường đi học.

Nhưng cũng không thể so với người có ngoại hình bẩm sinh như Từ Giai Nghệ, lại càng không thể so với một thực tập sinh có tài năng như Thái Vân Vân.

Nói tới Thái Vân Vân, trong lần công diễn này cô nàng đứng ở hạng 6. Cho nên ở trong nhóm 6 này, Thái Vân Vân cũng là một thực tập sinh với giọng hát đầy nội lực, mặc dù kĩ năng nhảy và rap kém hơn một chút nhưng khả năng ca hát của cô nàng lại không thể coi thường. Cô nàng cũng là main vocal của nhóm 6.

Lần này nhóm của họ đã chọn một ca khúc mang tên là "Người được chọn".

Bài hát này khá khó hát vì phần điệp khúc yêu cầu nốt rất cao. Tuy nhiên, với tư cách là nhóm trưởng thì Thái Vân Vân có ánh mắt nhìn người hơi bị chuẩn, cô nàng đã chọn Đào Lạp vào nhóm. Trong nhóm có hai người am hiểu vocal, kết hợp với hai người có vũ đạo tốt là Tô Vũ và Tạ Du Nhiên, cùng với người có khả năng rap ổn là Trương Thiến thì phải công nhận một điều là nhóm 6 cũng là một nhóm có thực lực vô cùng đáng gờm.

Mặc dù màn trình diễn của mỗi nhóm đều phải bao gồm cả vocal, vũ đạo và rap, nhưng mỗi nhóm đều thiên về một loại kỹ năng nhất định. Ví dụ là bài hát "Một bài hát dễ hiểu" của nhóm 1 vừa được giới thiệu ban nãy thì tập trung chủ yếu vào rap. Còn "Người được chọn" của nhóm 6 thì thiên về vocal nhiều hơn.

Vì thế mà lần này huấn luyện viên rap, người đến thay cho rap mentor đã đến phòng tập của nhóm 1 để dạy cho các thực tập sinh bên đó. Còn Úc Phi thì lại đến phòng tập của nhóm 6 để dạy hát cho nhóm bên đó.

Cuối cùng cũng chỉ còn lại Bành Thần và Lâm Phương Phỉ.

Lâm Phương Phỉ mặt ngạo kiều hỏi Bành Thần: "Cô muốn tới phòng tập nào trước?"

Hiện tại Bành Thần cũng coi Lâm Phương Phỉ như thể thành con mèo ngốc nghếch trông nhà, cho nên của cô cũng rất ôn hòa: "Tôi thì phòng nào cũng được hết, cô cứ chọn trước đi."

Lâm Phương Phỉ: "Ai cần cô nhường chứ."

Nói thì như thế, chứ người ta cũng chả thèm khách khí gì với Bành Thần, quay đầu đi luôn vào phòng luyện tập của nhóm hai. Nhóm thứ hai thiên về vũ đạo, bài hát nhóm này chọn có tên là "Trúc Ảnh", lại còn là múa cổ phong mà Lâm Phương Phỉ giỏi nhất. Bởi vì trước khi xuất đạo thì Lâm Phương Phỉ đã từng ở đoàn vũ đạo cổ phong học múa truyền thống suốt 10 năm.

Chờ Lâm Phương Phỉ đi rồi thì Bành Thần cũng bước vào phòng luyện tập của nhóm 3.

Nhóm 3 với nhóm 2 cũng như nhau, đều chủ yếu thiên về vũ đạo. Nhưng mà nhóm 3 lại chọn một bài hát mang tên "Nhảy nhảy nhảy nhảy", một bài hát vô cùng sôi động, âm nhạc được pha trộn với nhạc điện tử, phong cách âm nhạc cực kỳ mới lạ, tiết tấu sôi động và máu lửa.

Khác với điệu cổ phong của nhóm 2, đặc điểm của bài này là nóng bỏng và vô cùng gợi cảm.

Nhóm trưởng nhóm này là Du Hoan. Khuôn mặt của cô nhóc có nét đẹp rất lạ, lại có eo thon chân dài nên được dân mạng đặt cho biệt danh là Du Yêu.

Yêu tinh chỉ có trong cổ tích.

Trước đây Bành Thần không ấn tượng với cô gái này, nhưng có một đợt công diễn cô có gặp Du Hoan trong phòng luyện tập vũ đạo, lúc đó Bành Thần đưa cô nhóc này đi tập cùng với mấy thực tập sinh khác trong tổ. Những thực tập sinh khác còn than khó than khổ, nhưng Du Hoan thì khác, ở lại phòng tập vũ đạo tới 3 4 giờ sáng với Bành Thần mà cô nàng cũng chẳng hề kêu ca.

Nhưng đúng là người chăm chỉ, cần cù thì sẽ được đền đáp, và thứ hạng cao như vậy trong lần công diễn trước cũng là một phần thưởng vô cùng xứng đáng dành cho cô nàng.

Nhưng ngày hôn đó Bành Thần bước vào phòng luyện tập của nhóm 3 thì đã Du Hoan so với những tập trước có nhiều điểm hoàn toàn khác biệt. Rõ ràng lần trước cô nàng còn nhảy trước máy quay vô cùng tự nhiên, nhưng lần này lại có chút rụt rè, động tác thì lóng nga lóng ngóng, biểu cảm trên mặt thì nhìn trông không hề tự nhiên.

Vì thế cho nên ở các vũ đạo nhảy tập thể, người làm trưởng nhóm như cô nàng mà vũ đạo lại không hề uyển chuyển tự nhiên như các thành viên khác.

Bành Thần kiên nhẫn chờ xem cô nàng nhảy hết hai lần, cuối cùng cũng không chịu được nữa mà phải tạm dừng lại.

Sau đó để các thực tập sinh khác tập tiếp, còn gọi Du Hoan vào phòng nghỉ nhỏ bên cạnh để nói chuyện.

Căn phòng nhỏ này là phòng đa năng, công dụng thông thường của nó là thành phòng thay trang phục của các thực tập sinh, nhưng đôi khi nếu thực tập sinh nào có cảm thấy áp lực của máy ghi hình bên ngoài quá lớn thì có thể trốn vô phòng này để hít thở một lúc. Dù sao thì cũng không có một chiếc camera nào được lắp đặt trong căn phòng này í cả.

Và thế là từ đó về sau, phòng này đã trở thành phòng tư vấn tâm lý của các thực tập sinh.

Bành Thần đã quen với nói thẳng vào vấn đề cho nên sau khi đưa Du Hoan vào phòng đã hỏi thẳng: "Có chuyện gì sao?"

Du Hoan nhìn xuống đất, cả nửa ngày sau mới bật ra được một câu: "Cô Bành, cô có biết tại sao dân mạng đều không thích em không ạ?"

Bành Thần: "Có làm sao đâu, đám người đó cũng có thích thú gì ở tôi đâu."

Du Hoan: "..."

Bành Thần: "Thật ra nhân duyên người qua đường là một thứ đồ vật không ai có thể giải thích được, có những người thực sự không cần phải làm gì cả, chỉ cần đứng nguyên một chỗ thôi thì đã khiến cho người ta ưa thích rồi. Còn có loại người thì dù làm cái gì tốt đi chăng nữa cũng chả tăng hảo cảm của người xem được."

Du Hoan lo lắng ngẩng đầu: "Hình như em là loại người thứ hai á cô Bành. Vậy cô có thể cho em biết là em nên làm thế nào bây giờ?"

Bành Thần nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô nàng một cái: "Nhìn cô thì giải quyết được vấn đề gì cơ chứ, chỉ cần là chính mình mà thôi! Mà em có thấy việc nhìn đám người bọn họ ngứa mắt em mà chẳng thể làm gì em có sướиɠ không cơ chứ?"

Du Hoan: "...!!!"

Không thể không công nhận rằng Bành Thần là người có khả năng nói chuyện cực kỳ tốt. Du Hoan mới ở trong phòng nói chuyện với Bành Thần chưa đầy năm phút, mà lúc bước ra ngoài tâm tình đều vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

Hồi trước trong lòng cô luôn đầy tâm tư, suy nghĩ là bởi hình tượng của cô đi theo hướng gợi cảm, quyến rũ, dáng người lại vừa đẹp vừa chuẩn cho nên chỉ cần ăn mặc hở hang một chút xíu thôi thì sẽ bị dân mạng táp vào bao lời lẽ không hay, chẳng hạn như nói cô thấp kém, hở hang, diễm tục,... và còn rất nhiều từ ngữ tục tĩu hơn nữa, cho nên lần này khi quyết định biểu diễn bài "Nhảy nhảy nhảy nhảy" cán cân trong lòng cô cũng nặng trĩu tâm tư.

Một bên cô sợ rằng hình tượng này của mình sẽ khắc sâu vào lòng khán giả, sẽ cho rằng cô dựa vào thân hình này để làm chuyện gì đó khác, một bên lại nghĩ rằng bản thân mình có điều kiện ngoại hình tốt như vậy, vì sao phải vì đám antifan đó mà tự che lấp ưu điểm của bản thân mình?

Trong lòng vẫn còn tâm tư thì tất nhiên lúc nhảy sẽ không thể nào tự nhiên được.

Nhưng bây giờ thì khác, Bành Thần đã đưa cho cô rất nhiều năng lượng.

Antifan của cô nhiều lắm sao? Sao có thể nhiều bằng Bành Thần cơ chứ?

Duyên người của đường của cô tệ lắm sao? Nhưng sao có thể tệ hơn Bành Thần ư?

Bành Thần còn không thèm để tâm tới đống antifan đó, thì một thực tập sinh như cô còn sợ cái chi nữa chứ?

Nghĩ như thế, Du Hoan cảm thấy bản thân mình đã ngộ ra được chân lý cuộc đời.

Có thể thấy cách an ủi người khác tốt nhất không phải là "Không có chuyện gì phải sợ, chẳng có gì to tát cả" mà phải là "Tôi còn thảm hơn cô rất rất nhiều đó, nhưng có sao đâu?"

Bành Trân không biết Du Hoan đang nghĩ gì, cô chỉ biết nói như vậy xong Du Hoan đã trở lại là chính mình một lần nữa. Như lúc trước đã nói, bài này là một vũ đạo vô cùng nóng bỏng thế cho nên một số động tác còn cần phải kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn nữa.

Như vuốt ve chẳng hạn.

Khi Bành Thần xem một vài thực tập sinh nhảy thì cô luôn cảm tháy biểu cảm của bọn họ không ổn lắm, vẫn còn có chút rụt rè và ngại ngùng. Vậy nên cô đã hỏi thẳng các thực tập sinh "Mấy em còn đang thẹn thùng cái chi vậy chứ?"

Một thực tập sinh liền trả lời: "Chỉ là ngại thôi mà cô!"

Bành Thần lời ít mà ý nhiều: "Cần gì phải thẹn thùng chớ. Các em phải khiến cho người xem phải đỏ mặt thẹn thùng mới đúng. Lúc nhảy thì mấy đứa không phải ôm cái suy nghĩ kiểu như 'Tới đây, tới đây nào, tới xem tôi nóng bỏng và gợi cảm thế nào' đâu, thay đổi ý nghĩ đi."

Các thực tập sinh đều đồng loạt nói: "Vậy chẳng hạn như thế nào ạ?"

Bành Thần: "Ví dụ như kiểu là bà đây là loại nữ nhân mà đám đàn ông các ngươi không bao giờ có thể chiếm được. Vậy nên tôi có gợi cảm thế nào thì đám các ngươi chỉ có thể đứng nhìn mà thôi. Gợi cảm nhân đôi, suиɠ sướиɠ gấp bội!"