Một Tay Xoa Lớn

Chương 3

Chương 3: Thao lộng (3)

Triệu Ninh Hi vẫn không nhúc nhích, đôi mắt mất đi tiêu cự không biết nhìn về đâu, ngay cả tiếng thở dốc đều nhỏ đi nhiều.

Cận Bắc Nhiên cúi người nói nhỏ bên tai cô: “Không phải như em nghĩ đâu.”

Nhưng cô không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng chớp mắt.

Anh cúi đầu hôn cô, cô tránh đi: “Tôi không nghĩ gì cả.” Giọng nói tương đối lạnh lùng, nhưng vẫn lưu lại chút dụ tình, có vẻ khàn khàn.

Cô trở tay mò mẫm eo anh, kéo anh xuống: “Nhanh làm xong đi.”

Bị anh ép làm công cụ tiết dục đã đủ thảm, nếu còn xen lẫn cái gọi là tình yêu, vậy thì đúng là ngu xuẩn còn thảm.

Triệu Ninh Hi cúi thấp người, để mông vểnh cao hơn, đôi mắt ngập nước quyến rũ không tương xứng với thường ngày.

“Nhanh lên, thao tôi đi.”

Nhưng mà trả lời cô là một vùng im lặng.

Cận Bắc Nhiên rút côn ŧᏂịŧ ra, sức lực rất lớn, cô mơ hồ một lát.

Anh lấy giấy lau vài cái, kéo lại quần.

Rõ ràng là anh bị cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tìиɧ ɖu͙© lúc trước biến mất hầu như không còn, thay vào đó là cảm xúc nào đó khiến người ta buồn bực.

Im lặng một lát, Cận Bắc Nhiên mở cửa xe, ngồi vào vị trí lái, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Xe khởi động lần nữa, nhưng đầu xe lại thay đổi, rõ ràng không lái về phía nhà họ Cận.

Triệu Ninh Hi không hỏi, mặc qυầи ɭóŧ vào, sau đó dựa vào ghế sau.

“Tôi muốn đi học.” Cô nói.

Cận Bắc Nhiên không hé răng, nhưng đôi mắt âm u rõ ràng là không muốn làm theo ý cô.

Không lâu sau di động của Triệu Ninh Hi bắt đầu vang lên, tên hiển thị trên màn hình là “dì Cận”.

“Không được phép nghe máy.” Anh mở miệng trước.

Cô không nghe anh, nhưng với tình hình trước mắt, cô biết nói sao với dì Cận? Không nghe máy, bên kia lại gọi tới, cô cầm lấy di động, trên mặt lộ vẻ khó xử và do dự.

Cận Bắc Nhiên nói: “Em dám nghe máy, tôi sẽ ngả bài quan hệ giữa em và tôi.”

Những lời này như kíp nổ, cô rất bất mãn: “Anh là kẻ điên đúng không? Bà ấy là mẹ anh!”

Vẻ mặt anh trấn định, giống như toàn bộ không thèm để ý, trong bình tĩnh lộ ra chút tàn bạo: “Tôi sớm muốn để bọn họ biết.”

Cận Bắc Nhiên không còn là người trẻ tuổi thích hành động theo cảm tính, anh hiếm khi như vậy, đa số thời gian đều mọi cách dung túng cô, xem ra lần này thực sự tức giận.

Nhưng cô chỉ cảm thấy buồn cười, anh có tư cách gì tức giận?

Triệu Ninh Hi không nguyện ý tiếp tục đề tài này, nhịn một lát, không lâu sau cô lại chán ghét nhíu mày: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Vừa dứt lời, Cận Bắc Nhiên giẫm phanh.

Cô không biết anh muốn làm gì, nhưng xe đỗ ngay cửa khách sạn, cô nhất thời vừa sợ vừa tức, vừa định mở cửa xe chạy xuống, lại bị anh nhanh chân tới trước, ôm lấy eo cô bế lên.