Hãn Thê

Chương 1

“Nghe nói trong nhà Từ Tài thôn Đông lại sinh rồi?”

“Sinh rồi, lại là một tiểu tử mập mạp, hôm qua ta mới ăn trứng gà đỏ nhà họ với nhị tẩu, đứa bé đó mập mập khiến người ta rất thích.”

“Chậc chậc, sẽ sinh thôi, ba năm ôm hai. Đúng rồi, tiểu tử phòng trước(1) của Từ Tài, mấy năm nay sao không thấy nữa.”

(1)Con vợ trước

“Ài, đừng nhắc nữa, mấy ngày trước ta còn thấy kìa, mắt thấy cũng sắp tháng chạp rồi, còn mặc áo đơn, vác củi còn cao hơn hắn từ trên Nam sơn xuống, nói cho cùng không có mẹ thương, trên người gầy đét không có hai lạng thịt, nhìn cũng thấy lo lắng.

“Ài, có kế mẫu thì cũng có cha dượng, đứa nhỏ không có nương cũng giống như cỏ dại trên đất vậy, nói không chừng khi nào đó sẽ bị gió thổi gãy mất.”

Thời gian không còn sớm, hai phụ nhân tán dóc hai câu rồi vội vàng về nhà nấu cơm.

Từ gia ở sát đầu phía Đông thôn Lưu Gia, là sau này mới đến. Mấy năm trước không thái bình, trưng binh đến nỗi rất nhiều nơi không còn nhà, lại gặp phải thiên tai không ít người phải dọn nhà, giống như Từ gia, trong thôn có tới hơn mười hộ.

Vừa vào tháng chạp, mấy ngày trước vừa có một trận tuyết nhỏ, gió bắc thổi tuyết đọng lạnh rét người.

Trong chính phòng, Từ Tài đang hâm canh gà cho thê tử, nữ nhân trong tháng ở cữ vô cùng yếu đuối, gà mái già nấu canh là bổ dưỡng nhất. Nồi canh gà này nấu hơn một canh giờ rồi, xương cũng nhừ nát trong canh, trắng trắng thơm ngon như sữa bò.

“Quế Cầm, mau nếm thử canh này xem thế nào?” Từ Tài bưng bát canh đến phòng ngủ, đưa cho thê tử trên giường.

Nữ nhân sắc mặt hồng hào, ôm một đứa nhỏ mập mạp trong lòng, nhận lấy canh gà uống một ngụm gật đầu: “Thơm thật, chàng cũng uống một chút.”

“Cho nàng uống đó, mấy năm nay nàng sinh nhị lang rồi đến tam lang, thân thể thiệt thòi không ít, phải bồi bổ cho tốt.”

Nữ nhân đắc ý nhếch miệng, không lâu sau đã uống bà canh gà sạch sẽ, uống xong canh đặt chén xuống bên cạnh, đảo mắt nói: “Ta nghe nói sâm núi ninh canh mới bổ dưỡng, nếu có thể hái mấy cây sâm núi thì tốt rồi.”

Trong thôn cũng người hay lên núi hái sâm núi, một gốc có thể bán được trăm văn tiền, nhưng phải có nhãn lực và kinh nghiệm mới được, nếu không tòa hoang sơn dã lĩnh này sài lang hổ báo không thiếu, không chuẩn bị tốt sẽ bị dã thú ăn mất.

“Ngày mai ta bảo đại lang lên núi xem thử.”

Lưu Quế Cầm vội vàng nói: “Để đại lang một mình lên núi ta không yên tâm.”

Từ Tài phất tay: “Nó nhàn rỗi cũng chỉ ở nhà ăn hết cơm, huống hồ cũng không bảo nó đi xa, cứ dọc theo ven núi tìm thử, lỡ như có thể tìm được một gốc thì đỡ phải tốn tiền.”

“Vậy làm phiền tướng công ngày mai đi nói với nó một tiếng.”

*

Trong thiên phòng(2) bốn phía lọt gió, Từ Uyên mới mười một tuổi ôm đầu gối trông coi một chậu than run bần bật, y phục đầy vết vá trên người đã không vừa người nữa, lộ ra cánh ra và bàn chân dài mảnh.

(2) phòng của vợ bé

Một trận gió thổi qua, khiến y lạnh run lên, miễn cưỡng rút tay chân vào y phục, ngửi thấy hương vị trong gió chép chép miệng, nhị nương lại ăn gà rồi. Lúc nương còn sống, Từ Uyên cũng từng ăn gà.

Khi đó y mới năm sáu tuổi, mặc y phục mới nương may, đến học đường đọc sách. Phu tử khen y thông minh, sách đọc qua mấy lần đã có thể thuộc lòng, chữ xem qua là nhớ, còn nói sau này y không chừng có thể đổ tú tài nữa.

Khi đó cha cũng rất tốt với y, còn cõng y lên trấn bán hàng hóa, bán được tiền còn mua đường nhân cho y ăn.

Nhưng từ khi nào mọi thứ bắt đầu thay đổi thế?

Lúc nương sinh đệ đệ vì khó sinh mà chết, năm sau cha cưới thê tử mới bảo y gọi là nhị nương. Từ Uyên không muốn gọi, nữ nhân này lén lút lấy móng tay dài bóp mặt y.

Sau này nhị nương cũng mang thai rồi, năm trước sinh đại đệ đệ, năm nay sinh tiểu đệ đệ, giống như động vật vậy, mỗi năm một đứa.

Hoàn cảnh của y cũng ngày càng gian nan, ban đầu là cắt xén phần ăn, sau này dường như không cho ăn nữa, Từ Uyên chỉ có thể ra ngoài hái quả dại làm no bụng.

Mùa hạ còn đỡ, mặc dù đồ ăn khắp núi ăn không no, nhưng cũng không đói chết. Giờ trời lạnh rồi, quả dại trên núi cũng không còn nữa, lén lút trồng mấy củ khoai lang lại bị lợn rừng đào mất, y đã ba ngày không ăn gì rồi, sắp đói tới nỗi ngực dính lưng rồi.

Từ Uyên sờ cổ thì thầm an ủi chính mình: “Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không đói nữa.” Kéo rơm rạ dưới thân, cả người rúc vào run cầm cập ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng cửa thiên phòng đã bị Từ Tài đẩy ra.

“Đại lang, tỉnh dậy đừng ngủ nữa!” Khuôn mặt Từ Tài không vui nhìn đại nhi tử của mình.

Con nhà người ta lớn như nó đã có thể giúp nhà làm không ít việc, nhưng xương cốt thân thể Từ Uyên giống như không lớn vậy, nhìn như trẻ con cỡ bảy tám tuổi, đồ hơi nặng đã xách không nổi, chỉ có thể làm mấy việc vụn vặt.

“Cha.” Từ Uyên vội vàng tỉnh dậy từ đống rơm, mặt ửng đỏ không bình thường.

“Lát nữa con cầm xẻng gỗ lên núi dạo, đào hai gốc sâm núi về cho nhị nương tẩm bổ cơ thể.”

“Nhưng mà cha con.....” Từ Uyên còn chưa nói xong đã bị đẩy ra khỏi cửa nhà.

“Con còn chưa ăn mà, con cũng không biết sâm núi trông thế nào.” Từ Uyên lẩm bẩm.

Y biết mình nói Từ Tài cũng không nghe, thôi đi, ra ngoài còn có thể tìm được chút gì ăn, ở nhà sợ là sắp đói bụng một ngày rồi. Từ Uyên đeo sọt trúc bước tập tễnh theo đường nhỏ ra ngoài.

*

Một chiếc xe ngựa chạy trên đường nhỏ ở nông thôn, trên xe có ba người.

Đánh xe là một lão hán, đầu tóc hoa râm nhìn có vẻ không còn trẻ nữa, trên người mặc áo da dày, trong miệng ngậm tẩu thuốc.

Trên xe có hai nữ nhân, người lớn tuổi nhìn có vẻ cũng bốn mươi năm mươi, tóc chải bóng lưỡng, dùng trâm bạc quấn thành búi tóc sau đầu.

Người còn lại....... nhìn không ra tuổi tác, nhìn thân hình chắc là thành niên rồi, nhưng lại chải tóc hai búi của trẻ con.

“Út à, nương nói với con bao nhiêu lần rồi, ra ngoài phải mang khăn quàng sao con không nghe hả.” Lưu Thúy Hóa nhanh chóng từ trong bao lấy ra một cái khăn quàng lông thỏ quấn lên cổ nữ nhi, che khuất cái yết hầu không lớn không nhỏ kia.

Lưu Linh Chi bực mình kéo khăn quàng, xụ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lông thỏ trắng như tuyết tôn thêm bộ dạng thô lỗ của hắn. Làn da ngăm đen, mày rậm mắt thanh, mũi cao thẳng, miệng rộng. Nếu như tướng mạo này ở thân nam nhi sẽ gọi là khí chất anh hùng, nhưng lại mặc một thân áo gấm phấn trắng, bên dưới là váy dài vàng nhạt, lộ ra cả thân hình lưng hùm vai gấu, khỏi phải nói xấu bao nhiêu.

“Đến nhà đại bá nhớ phải nói ít, đừng đánh nhau với người ta, đừng đứng đi vệ sinh...........”

“Biết rồi, biết rồi.” Lưu Linh Chi không kiên nhẫn ngắt lời bà, dựa vào bên xe nhắm mắt dưỡng thần.

“Nương cũng vì muốn tốt cho con, nếu như bị người ta biết con là nam..... vậy chính là tội mất đầu đó!”

Không sai út nữ Lưu gia ngồi trên xe là nam hài.

Chuyện này còn phải nói từ hơn mười năm trước, lúc đó tân đế vừa kế vị, Kim quốc ở phía Bắc lấy lý do quà mừng, đột nhiên tụ tập đại quân công đánh tới Thịnh quốc, nhất thời chấn động triều cương.

Tân đế lệnh cho Hộ Quốc tướng quân dẫn binh ứng chiến, kết quả một trận này đánh hơn mười năm.

Đánh trận thì phải chết người, chết người thì phải trưng binh, quân hộ chết hết bắt đầu trưng dân chúng. Hễ mỗi hộ có hai nam đinh, thì phải đi một người.

Đại lang, nhị lang, tam lang Lưu gia cứ như vậy bị trưng đi hết rồi, lúc đó Lưu Thúy Hóa thật sự sắp khóc mù mắt, nhưng không còn cách nào, không nghe lời sẽ bị chém đầu, đi đánh trận cũng phải chết, thật sự là vươn đầu ra là một đao lùi đầu lại cũng là một đao.

Vốn tưởng Lưu gia sẽ đoạn nhan khói, ai ngờ Lưu Thúy Hoa lão bạng sinh châu (3), ba mươi sáu tuổi vậy mà còn mang thai!

Mang thai mười tháng sinh ra vậy mà vẫn là nam, hai phu thê vừa mừng vừa sợ. Nhưng trận này đánh cũng chưa xong, khó khăn lắm mới có một mụn cơm bảo bối, lỡ như bị bị trưng đi nữa thì phải làm sao?

Phu thê hai người hội ý, quyết định nuôi hắn thành con gái, suốt đêm treo hồng trù ngoài cửa.

Hồng trù vừa treo, giấy trắng mực đen báo cáo hộ tịch, nhi tử Lưu gia biến thành nhi nữ.

Ai ngờ lúc đứa nhỏ ba tuổi đột nhiên ngừng chiến.

Đại khái là đánh lâu quá, hai bên đều không cầm cự nổi nữa, bèn lấy Hoàng Hà làm thanh giới, ký hiệp ước đình chiến.

Bọn họ vừa ngừng chiến, Lưu Thúy Hoa vui vẻ, vừa hay có thể nhân cơ hội này khôi phục thân phận cho nhi tử.

Phu thê hai người kích động chạy đến nha môn, còn chưa dò hỏi đã thấy bên trong áp tải một nhà, hỏi thăm người bên cạnh, nhà này vậy mà cũng giấu báo thân phận con trai trốn tránh trưng binh, đây là trọng tội khi quân, phải chém đầu!

Phu thê hai người bị dọa không dám quay đầu lại chạy mất, không nghĩ đến cách khôi phục thân phận cho con trai nữa.

“Uii” Lưu lão hán ngồi ngoài đột nhiên kéo dây thừng, xe bò ngừng giữa đường.

Lưu Thúy Hoa vén rèm lên: “Sao thế?”

“Bà nó ơi, bà xem đằng trước có phải có người không?”

Hai người xuống xe đi về phía trước vài bước, thấy trên đất có một đứa trẻ nằm sấp, cỡ bảy, tám tuổi, mặc một thân y phục rách rưới, mặt tím ngắt.

Lưu Thúy Hoa nhanh chóng túm người dậy: “Trời ơi, trời lạnh thế này sao ngay cả áo bông cũng không có, con à, mau tỉnh dậy, con ở nhà nào?”

Lúc Từ Uyên từ trong nhà ra đã đói đến mơ hồ, cộng thêm tối qua nhiễm phong hàn, không đi được mấy dặm đã ngất xỉu bên đường.

Một khắc trước khi chết Từ Uyên nghĩ, mình chắc sắp chết rồi, không biết sau khi chết có thể gặp lại mẫu thân và đệ đệ không, nếu như gặp được mẫu thân mình phải cáo trạng, để mẫu thân đánh chết nữ nhân ác độc kia.