Tác giả: Hứa Bán Tiên
Edit: Cánh Cụt
Mạnh Nhất mua xong bao từ siêu thị, lén lút mà nắm trong tay, muốn trước khi Chu Lâm về nhà thì tìm chỗ nào đó để giấu.
Nhưng mà không ngờ được là vừa về đến nhà, còn chưa có kịp lấy chìa khóa, cửa đã mở.
Chu Lâm đứng ở cửa, cười hì hì nói: "Về sớm thế?"
Mạnh Nhất bị hoảng sợ, bao nilon trong tay không cầm chắc, rơi xuống mặt đất.
"Thứ gì vậy?" Chu Lâm hỏi.
Mạnh Nhất đại kinh thất sắc, mau chóng cong lưng nhặt, lại bị Chu Lâm đi trước một bước.
Chu Lâm mở túi nilon trước mặt Mạnh Nhất, cần ở trong tay cẩn thận nhìn.
Mạnh Nhất xấu hổ đến đỏ bừng mặt, chỉ vào hộp muốn giải thích: "Cái kia, thật ra là......"
"Em mua à?" Chu Lâm hỏi.
Mạnh Nhất đỏ mặt không nói lời nào.
Chu Lâm tức khắc hiểu, vỗ đầu nói: "Ừ nhỉ, khó trách tối hôm qua em không muốn, hoá ra là bởi vì không có cái này! Là do anh suy xét không chu toàn rồi!"
Chu Lâm tự cho là biết được nguyên nhân cơ bản của vấn đề, trong lòng mừng như điên, nghĩ buổi sáng giả vờ mềm yếu đều vô dụng hết rồi.
Hắn không đợi Mạnh Nhất nói gì, một tay ôm người lên, nhanh chóng khiêng về phòng ném vào giường.
Mạnh Nhất hơi lơ mơ, khẩn trương hỏi: "Anh định làm gì?"
Chu Lâm xé hộp trong tay, kích động mà nói: "Mua cũng đã mua, còn không mau thử."
Mạnh Nhất vừa nghe lập tức sợ, tâm lý được chuẩn bị lúc nãy dọc theo đường đi ngay lập tức sụp đổ trong một giây.
Cậu hé miệng, giọng nói run rẩy: "Hay...... Hay là ăn cơm tối trước?"
Chu Lâm nói: "Không ăn, ăn em trước."
"Nhưng cánh tay của anh còn bị bỏng mà, không thể lộn xộn."
"Lành rồi."
"Thật...... Thật ra không cần gấp như vậy đâu."
Chu Lâm nghiêm mặt nói: "Không, anh rất gấp."
Nói xong không đợi Mạnh Nhất lấy thêm cớ gì nữa, Chu Lâm đột nhiên đè cậu trên giường, hung hăng hôn.
Trong nháy mắt môi chạm môi, Mạnh Nhất lập tức mềm thành một vũng nước.
Thân thể hai người dính sát vào nhau, cọ xát cho nhau, rất nhanh đã có phản ứng.
Chu Lâm vừa hôn Mạnh Nhất, vừa lanh lẹ mà cởϊ qυầи áo của hai người, mà Mạnh Nhất thì như cá chết, nằm im trên giường không dám ngọ nguậy
Lúc này đại não Mạnh Nhất trống rỗng, cậu nỗ lực nhớ lại động tác của mãnh 1 trong phim ngày đó, nhưng cái gì cũng nhớ không nổi.
Mạnh Nhất nhìn trần nhà tuyệt vọng mà nghĩ, chờ lát nữa sợ là sẽ khổ cho Chu Lâm.
Chu Lâm nhanh chóng cởi miếng vải cuối cùng trên người, khóa ngồi trên người Mạnh Nhất.
Mọi thứ trước mắt y hệt cảnh tượng trong mộng ngày đó, hô hấp Mạnh Nhất tức khắc dồn dập lên, cậu thành thật với Chu Lâm: "Em không làm nổi đâu."
Chu Lâm tri kỷ nói: "Không sao, em nằm là được, để anh làm cho."
Đến lời nói cũng như trong mộn.
Tim Mạnh Nhất đập như nổi trống, gắt gao nhắm mắt lại chờ đợi một khắc kia tiến đến.
Nhưng cậu nghe thấy tiếng Chu Lâm xé rách bao đóng gói, lại mãi không thấy cảm giác được thứ gì đó bao bọc.
Mạnh Nhất mở mắt ra muốn nhìn một chút xem tình huống như thế nào, kết quả một khắc kia khi đôi mắt mở, đột nhiên thân thể giống như bị chẻ đôi.
Thân dưới truyền đến cơn đau nhức, Mạnh Nhất "A ——" mà kêu thành tiếng.
Chu Lâm đang vội vàng khai khẩn đất đai, nghe thấy tiếng kêu như vậy, thiếu chút nữa linh hồn xuất khiếu.
"Làm sao vậy Nhất Nhất, có phải do anh quá lớn mà làm đau em không?"
Mạnh Nhất kinh ngạc đến ngây người mà mở to hai mắt, nói không nên lời nổi một câu.
Nước mắt của cậu động lại ở hốc mắt, nhưng không phải bởi vì đau đớn, mà là vui sướиɠ đến rớt nước mắt!
Trong lòng Mạnh Nhất hô to, vậy mà Chu Lâm là 1!
Vấn đề bối rối nhiều ngày như vậy được giải quyết dễ dàng, nếu không phải hiện tại mông không tiện, Mạnh Nhất sẽ nhảy dựng lên từ trên giường.
Chu Lâm nhìn không hiểu Mạnh Nhất vừa khóc vừa cười là có ý gì, sợ hãi cắm ở đó, vừa không dám vào cũng không dám ra, vô cùng gian nan.
Mạnh Nhất chịu đựng đau đớn mà nới với Chu Lâm: "Em không sao, anh tiếp tục đi."
Chu Lâm không ngờ Mạnh Nhất lại tin tưởng mình như vậy, nội tâm được ủng hộ, thân thể tức khắc tràn ngập lực lượng.
Cái đầu đang mai phục của hắn càng thêm ra sức mà cày cấy, cuối cùng khiến Mạnh Nhất sướиɠ đến suýt nữa ngất đi.
Xong việc Mạnh Nhất mệt đến vừa động cũng không thể động, Chu Lâm ôm cậu vào phòng tắm tắm rửa, lau khô thân thể, sau đó lại đưa về trên giường.
Chu Lâm thần thanh khí sảng mà ngồi ở mép giường, ánh mắt tràn ngập tình yêu nhìn Mạnh Nhất, hỏi: "Vừa nãy anh làm tốt không?"
Mạnh Nhất lại biến thành một con cá chết, nằm trên giường hữu khí vô lực mà nói: "Khá tốt."
Chu Lâm tự tin vỗ ngực: "Ừm, anh cũng cảm thấy khá tốt, nhưng em mua bao hơi chật, bóp đến mức anh khó chịu, lần sau nhớ muốn mua cái lớn hơn nhé."
Mạnh Nhất khô cằn mà nói: "Đã biết."
Vào giờ cơm tối Mạnh Nhất không xuống giường, nằm bò trên giường uống cháo trắng, lúc ngủ cũng không về phòng của mình, trực tiếp ngủ ở trên giường Chu Lâm.
Lần đầu hai người ngủ cùng giường, chỉ khai một cái điều hòa.
Tắt đèn Mạnh Nhất hỏi Chu Lâm: "Anh vẫn luôn là 1 à?"
Chu Lâm không cần nghĩ nói: "Đúng vậy."
Mạnh Nhất không nói gì.
Chu Lâm thấy không thích hợp, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ anh có chỗ nào không giống 1 à?"
Mạnh Nhất cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Hình như không có."
Mạnh Nhất rất cạn lời với bản thân, lâu như vậy thế nhưng chưa từng hoài nghi về thuộc tính của Chu Lâm, đúng là là ngốc không chịu được.
Nhưng cũng may hiện tại hiểu lầm đều đã được giải quyết, mình đã thành công làm 0, mọi người vui mừng.
Vào ban đêm Mạnh Nhất ngủ rất ngon, một là vì thể lực tiêu hao quá nhiều, hai là bởi áp lực mấy ngày nhiên biến mất, tâm trạng được thả lỏng không ít.
Sáng sớm hôm sau Mạnh Nhất ngủ dậy, đang định rời giường đi làm, kết quả vừa di chuyển nhẹ, đằng sau mông liền truyền đến một cơn đau nhức.
Mạnh Nhất để Chu Lâm nhìn hộ, phát hiện sưng rất nặng.
Chu Lâm vô cùng đau lòng, hoả tốc chạy như bay tới tiệm thuốc, mua hộp thuốc mỡ trở về thoa giúp Mạnh Nhất, tự kiểm điểm bản thân: "Là anh không tốt, bị sai kỹ thuật."
Phải biết tuy Chu Lâm đã duyệt vô số phim, nhưng khi hắn xem phim, mãnh 1 thường sẽ cầm cu ra cᏂị©Ꮒ luôn, chưa bao giờ bôi trơn trước.
Chu Lâm làm theo, tất nhiên sẽ xảy ra vấn đề.
Cho nên nói, thực tiễn mới là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm.
Mạnh Nhất không có cách nào đi làm, đành phải gọi điện thoại xin đàn anh Lý sư nghỉ mấy ngày, ở nhà dưỡng bệnh.
Trong lúc này Hướng Vãn gửi WeChat hỏi Mạnh Nhất sao vậy, Mạnh Nhất chỉ nói thân thể không thoải mái, tạm thời không nói cho cậu ta chuyện mình thành công làm 0, định trở lại văn phòng gặp mặt cậu ta sẽ nói rõ hơn.
Đến hôm đi làm, đằng sau của Mạnh Nhất tuy rằng hết sưng, nhưng vẫn không tiện đi đường, đi nhiều vài bước sẽ đau.
Chu Lâm không yên tâm, lái xe đưa Mạnh Nhất đến công ty, lại cùng đi thang máy đưa cậu đến văn phòng.
Trong văn phòng Hướng Vãn đang ngồi chơi tại chỗ, vừa thấy Mạnh Nhất đẩy cửa tiến vào thì vô cùng vui vẻ đứng dậy đón.
"Thân thể thầy Mạnh không sao chứ?"
Mạnh Nhất nói: "Ừm tôi không sao."
Chu Lâm không quen Hướng Vãn, chỉ cho là đồng nghiệp bình thường, khách sáo chào hỏi: "Chào cậu."
Hướng Vãn nghe tiếng thì nhìn Chu Lâm, đôi mắt nháy mắt sáng lên.
Cậu ta nhìn chằm chằm mặt Chu Lâm, kích động nói: "Chào soái ca! Em tên Hướng Vãn, Hướng trong phương hướng, Vãn là buổi tối, soái ca tên anh là gì vậy? Có đối tượng chưa? Có thể lưu phương thức liên hệ không?"
Chu Lâm bị ngơ ra bởi liên hoàn các câu hỏi, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Mạnh Nhất trả lời trước: "Đây là bạn trai của tôi."
"A?" Hướng Vãn ngừng vài giây, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ, "À à anh chính là 0 kia!"