“Hoan nghênh đi cửa chính”
…
Tâm trạng Tông Cửu rất vui.
Ít nhất là suốt đường về, sướиɠ hệt như lần trước cậu đá Ác ma dưới Âm phủ vậy.
Thang máy cấp S có thể đến thẳng bất cứ tầng nào.
Tông Cửu từ tầng bảy xuống tầng năm, về phòng mình.
Lúc cậu đi qua lounge bar, có mấy người cấp B đang uống trà tám chuyện ngó theo, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.
“Cấp B có người này hả? Đeo kính râm, sao nhìn quen vậy ta.”
Một người khác nhìn lướt qua rồi thản nhiên nói, “Ai biết, thay đồ là mày hết nhìn ra.
Cấp B gần nghìn người, mày nhớ hết hay gì?”
“Chứ còn gì nữa? Mày quên là tao cường hóa khả năng ghi nhớ à?”
Người đặt câu hỏi đầu tiên quay đi, “Thôi dẹp, trong ký túc xá đầy bọn dở hơi, ê nào, đừng nhìn nữa, chơi cờ tiếp đi.”
…
Tông Cửu mở cửa phòng mình.
Phòng cậu cũng rộng.
Phòng của thực tập sinh cấp B là phòng executive suite, chỉ kém một tầng so với phòng tổng thống hai tầng của cấp A.
Tông Cửu lười trang trí nên chọn bản trang trí mẫu của hệ thống chủ, lựa cái vừa mắt nhất.
Chủ đạo là phong cách Bắc Âu, màu xanh trắng xám xen kẽ với màu lạnh, ghế sofa vải được làm thủ công, thảm len màu be trải trên sàn, phía trên là bé mèo Anh lông ngắn màu trắng pha xám xanh đi kèm giao diện căn phòng, nó đang cuộn cơ thể mập mạp ngủ say.
Mặt còn lại của căn phòng là cửa sổ kính lớn từ trần đến sàn, ngoài cửa sổ mô phỏng khung cảnh tuyết trắng mênh mông, cây thông cao lớn khoác lên mình tấm áo mới dưới trời tuyết nặng hạt.
Trong căn phòng cách cái cửa sổ đang đốt lò sưởi âm tường, ngọn lửa sáng rực nhảy múa trên đống củi nâu, căn phòng ấm như tiết xuân hè.
Nếu đây không phải trò chơi vô hạn lưu cận kề cái chết, chắc chắn nhiều người sẽ sẵn sàng dành phần đời còn lại trong ký túc xá.
Tông Cửu nghĩ vậy, bật đèn tường ở huyền quan, ném mớ quần áo tiện tay cầm về xuống đất, cúi đầu thay dép.
Ngay lúc thanh niên tóc trắng duỗi eo, định xỏ dép lê đi ngủ một chốc, cậu chợt nhận ra có gì đó sai sai.
Một ánh mắt cực kỳ khó chịu, như loài bò sát máu lạnh trườn từ sống mũi xuống hầu kết, cuối cùng quanh quẩn dọc theo cổ tay lộ ra khi cậu giơ tay lên, nhóm những đốm lửa dưới vực sâu lạnh giá.
Khốn kiếp một cách rất quen thuộc.
Tông Cửu bất ngờ ngẩng đầu.
Cuối huyền quan, người đàn ông đang tựa tường, mười ngón tay tung bay, qua ánh lửa của lò sưởi âm tường có thể thấy những sợi tơ lạnh lẽo đan chéo trên ngón tay thon dài không mang găng tay, cũng chiếu sáng từng vết xẹo xấu xí trải đầy các ngón tay.
Thấy cậu rốt cuộc cũng nhận ra, Ác ma cười nhếch mép, “Hẹn gặp lại?”
Tông Cửu: “…”
Cậu không ngu, lập tức hiểu ra đầu đuôi mọi chuyện.
Mới rồi Tông Cửu còn nghĩ rốt cuộc câu “Hẹn gặp lại” No.1 nói có ý gì, ra là ý trên mặt chữ: Về là gặp tao liền.
Hay lắm.
Thì ra Ác ma đã phát hiện từ đầu, chẳng qua không vạch trần tại trận mà tương kế tựu kế, trêu đùa con mồi, xem cậu bày tiếp trò gì.
Diễn biến tiếp theo chính là Tông Cửu cầm kéo xẻo hết quần áo người ta, bị bắt ngay tại trận.
Tông Cửu lặng lẽ dòm bộ vest đen bên chân, âm thầm sút nó vào bóng tối sau lưng.
Bị bắt thì bắt, dù sao ai xấu hổ chứ cậu thì không.
Thế là Tông Cửu hắng giọng phản công, “Người hướng dẫn tự ý xông vào nhà dân, cũng là phạm pháp đấy.”
Bây giờ đang ở ký túc xá thực tập sinh, khoan nói vụ cấm gϊếŧ nhau, dù trong phó bản hai người cũng chưa từng đấu trực tiếp.
Biết điều này thì sợ cái đíu gì nữa.
Đương nhiên, nói vậy chứ Tông Cửu vẫn âm thầm lùi lại, những ngón tay ẩn trong bóng tối bắt đầu rút bài, chờ biến cố có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
“Ồ? Là ai tự xông vào nhà dân trước ta?”
Ngữ điệu người kia chậm rãi mà nhẹ nhàng, nhưng lại lộ ra áp lực khó bỏ qua.
Hắn bước từng bước về phía thanh niên tóc trắng, mỗi bước như đi như rơi lên mũi dao.
Mặc dù Ác ma tươi cười, nhưng không ai biết bao giờ thằng điên này sẽ đột ngột phát bệnh, cắm tơ rối vào cổ họng.
Tông Cửu nheo mắt.
Ngay sau đó, ngón tay cậu thình lình cử động.
Lá Joker ngoác miệng cười toe toét nối lá K bích xé không khí.
Góc bài poker màu trắng lóe lên, mang theo luồng sát khí và khí thế không chút che giấu bay về phía bóng người quỷ dị trong màn đêm, mạnh mẽ khó tránh.
Ác ma khẽ nghiêng đầu, một sợi tóc đen ướt bị cắt rơi.
Hai lá bài bay qua má hắn, bay thẳng theo quỹ đạo chui sâu vào bóng tối sau huyền quan.
“Rầm…”
Có tiếng động vang lên, vết nứt xuất hiện giữa cửa sổ kính lớn, nhanh chóng lan ra thành một vòng tròn đồng tâm.
Đủ thấy sức mạnh trong một lá bài nho nhỏ, đáng sợ thế nào.
Chú mèo đang ngủ ngon bị tiếng động dọa sợ, vẻ mặt hoảng loạn cong lưng trên ghế sofa.
Tông Cửu lại không cử động được, ngay cả cổ tay vừa giơ lên cũng bị tơ vô hình giữ cố định.
Cậu bị một luồng sức mạnh khổng lồ đẩy vào cuối huyền quan, sau lưng là tấm cửa nặng nề và lạnh lẽo, hàng nghìn sợi tơ vô hình ghì chặt cậu bên rìa lối đi chật hẹp.
Nhờ loạt hành động này, công tắc vừa được bật đã tắt lần nữa.
Huyền quan vốn đang sáng, lập tức chìm vào bóng tối.
Trong cả căn phòng chỉ còn ánh lửa của lò sưởi âm tường, lay lắt sau lưng Ác ma, khoác vẻ dữ tợn lên bóng dáng hắn, như đang thong dong bước trong vầng sáng mờ ảo đến từ ngọn lửa Địa ngục, càng tô đậm nụ cười điên rồ bên khóe môi.
Bóng đen bao trùm đỉnh đầu thanh niên tóc trắng, nuốt chửng cậu.
Khoảng cách giữa họ chỉ một bước chân.
Người đàn ông mặc mỗi cái áo choàng tắm lỏng lẻo, dây buộc vắt vẻo trên vòng eo thon gọn, phần ngực mở rộng lộ mảng cơ ngực nhợt nhạt.
Có lẽ vì vừa tắm xong, hơi ước ẩm ướt bốc lên trong căn phòng ấm áp, chảy dọc theo đuôi tóc rồi biến thành sương mù trắng xóa trong không khí.
Cảnh này đáng ra phải vui mắt, nhưng trong mắt kẻ thù định mệnh của Tông Cửu lại trở nên cực kỳ ghê tởm.
Cậu mà không bị tơ rối chặn đường, nhất định phải múc thằng này một phát vào mặt.
Một cánh tay chống vào bức tường cạnh thanh niên.
Hormone nguy hiểm mà lạnh lẽo phủ kín Tông Cửu, hơi thở tràn ngập sự sắc bén vô hình và mùi máu tanh, khiến người ta khó thở.
Ngay sau đó, khi chàng trai chưa kịp phản ứng thì bộ tóc quăn màu nâu trên đầu đã bị tơ rối hất ra, cái kính râm che hơn nửa mặt cũng bị vứt xuống sàn, lăn vào đống đồ vest nhăn tụm trên đất.
Trước ánh mắt lạnh lẽo của Tông Cửu, ý cười bên môi Ác ma càng đậm hơn, tia đùa cợt hiện lên trong mắt.
Những ngón tay đầy sẹo nhẹ nhàng nhón một lọn tóc trắng xõa xuống, chậm rãi vuốt ve trong lòng bàn tay.
“Ăn trộm ăn cướp, chưa hỏi đã lấy, chả phải thói quen tốt, nhỉ?”
Gáy Tông Cửu tì sát cửa, ngửa đầu chỉ có thể thấy nụ cười mập mờ trên môi No.1.
Hắn nhướng mày cười nhạt, “Đồ đã tặng rồi, sao chưa hỏi đã lấy lại?”
“Ai đó tặng xong lại để con rối của mình lấy về, đó mới là thói quen xấu.”
Không biết vì sao, nhìn cái điệu ngông nghênh của cậu, thú vui bới lỗ hổng logic trong lời nói đảo ngược trắng đen của thanh niên nhanh chóng hạ nhiệt, ngược lại, hắn thích thú thưởng thức cảnh tượng người trước mặt không còn sức đánh trả.
Cảnh này y hệt lần trong quan tài.
Vẻ mặt Tông Cửu rất khó chịu, “Dùng tơ rối thì giỏi cái đéo gì, mày ngon thả ra coi, là đàn ông thì đánh một trận đàng hoàng với tao.”
No.1 cười không nói.
Hắn là Khôi lỗi sư, đương nhiên hắn biết rõ.
Đầu ngón tay bị đè bên cạnh căng cứng lên, lực nén từ tơ rối nhẹ đi, dường như thanh niên không giãy dụa nữa, nhưng thực ra cậu chưa bao giờ muốn nghênh đón số phận mặc người chém gϊếŧ.
Vòng eo tái nhợt lộ ra dưới lớp áo căng lên, bùng nổ sức mạnh phản kích những sơ hở có thể lộ ra bất cứ lúc nào của Ác ma.
Nếu thả ra, chỉ sợ cậu lại tặng hắn một món quà bất ngờ như lần trong quan tài.
Chỉ là bây giờ, Ác ma không muốn xem niềm vui mới mà Tông Cửu chuẩn bị.
Hắn càng muốn bọc kín món quà này, chờ đến lúc vị ngon đượm nhất sẽ từ từ mở gói.
Người đàn ông hững hờ thưởng thức sợi tóc trắng, “Mày hợp tác với No.3?”
“Phải thì sao, không phải thì sao?” Tông Cửu khịt mũi.
Bây giờ quan hệ giữa cậu và Gia Cát Ám là đơn phương lợi dụng, đối phương cũng rõ điều này.
Bảo Tông Cửu thôi cảnh giác mà hợp tác với người khác, điều này là không thể.
Cậu luôn thiếu lòng tin cơ bản nhất với con người, với ai cũng thế.
Đương nhiên, không cần nói những điều này với No.1.
“Hừ, chẳng qua chỉ là một kẻ lừa đời lấy tiếng, mua danh trục lợi, giả nhân giả nghĩa.”
Rõ ràng đánh giá của Ác ma về Gia Cát Ám rất tệ.
À ha, có hy vọng.
Tông Cửu nhìn có vẻ vẫn bình tĩnh, thật ra trong đầu đã bắt đầu nảy ra những ý tưởng mới.
Nhưng sau khi nói câu này, có vẻ Ác ma đã biết tỏng suy nghĩ của cậu, chuyển chủ đề.
“Mày chọn hợp tác với nó, sao không thử nghĩ lại một khả năng khác của tiên tri?”
“Không hứng thú.”
Hai đôi con ngươi nhìn nhau, chẳng ai nhún nhường.
Đôi mắt vàng sẫm cong lên vui vẻ.
Người đàn ông bất chợt cúi đầu, đuôi tóc khô một nửa quét sau vai thanh niên, tê dại ngứa ngáy.
Vật lạ cứng rắn bị nhét trước ngực Tông Cửu, cách lớp áo mỏng có thể cảm nhận rõ ràng.
“Mong mày đổi ý.”
Ác ma hạ giọng, nhìn vành tai không nhịn được co rúm của thanh niên, cười híp mắt nói.
“Cơ mà… Lần sau muốn tới, hoan nghênh đi cửa chính.”
…
Tất cả sức mạnh trói buộc bỗng được thả lỏng.
Cơ thể căng cứng của Tông Cửu chợt hồi sức.
Cậu không nhìn rõ rốt cuộc Ác ma ra về thế nào, chỉ thấy tên kia đi vào góc tối ở huyền quan, cơ thể chợt tan biến khỏi tầm mắt.
Năng lực nổi tiếng nhất của No.1 là điều khiển rối, nhưng nếu chỉ điều khiển rối thì hắn đâu được tất cả Người sống sót tôn thành Thần như vậy.
Ít nhất, chiêu thức hòa mình vào bóng tối vừa rồi đã khiến Tông Cửu đâm ra kiêng dè.
Dưới ánh sáng lờ mờ của lò sưởi âm tường, Tông Cửu phát hiện lưng mình đã đổ mồ hôi lạnh từ bao giờ.
Đứng đó một lúc, cậu duỗi tay lấy thứ vừa bị Ác ma nhét vào túi áo ra.
Một tấm thẻ phòng cấp S màu đen..