Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 21

Văn Khê hỏi ra câu kia, kiên nhẫn chờ thật lâu, bởi vì cũng rất lâu Mạc Thần không trả lời.

Ngay từ đầu Văn Khê cho rằng Mạc Thần đang do dự có nên thừa nhận hay không.

Tuy nhiên, thời gian im lặng thật sự quá lâu, dần dần làm cho Văn Khê cảm thấy có chút kỳ quái, không nhịn được mở miệng gọi một tiếng: "Momo?"

Lại đợi khoảng năm sáu phút, vẫn không nhận được bất kỳ hồi âm nào, Văn Khê bắt đầu gọi: "Mạc Thần?"

Cậu nghĩ Mạc Thần tức giận: "Tôi không biết Mac là ai, biết cũng không sao cả, dù sao người tôi biết là cậu..."

Nói đến một nửa, đột nhiên nghe được tiếng hít thở đều đều.

Văn Khê chớp chớp mắt, kiên nhẫn lắng nghe một lát, rốt cuộc nghĩ đến một loại khả năng ngoài dự đoán nhưng lại hợp tình hợp lý —— Không phải người này ngủ rồi chứ?

Vừa rồi lúc nghe hắn nói chuyện, đã nghe ra hắn rất buồn ngủ, nhưng cũng không nghĩ tới hắn sẽ ngủ khi gọi điện...

Nằm trên giường rồi gọi điện thoại?

Đúng là vậy.

Mạc Thần đã nằm trên giường ngay cả chăn cũng đắp xong, nếu không phải nghĩ đến có đánh cược với Văn Khê, căn bản ngay cả sức lực giơ điện thoại di động cũng không có.

Nhưng mà hắn cũng không nghĩ tới mình sẽ ngủ khi gọi điện thoại.

Văn Khê dở khóc dở cười cúp điện thoại, đột nhiên có cảm giác kỳ quái.

Chỉ cần là người chơi SGH đều có thể nhìn ra, kỹ năng của Mạc Thần vượt trội hơn rất nhiều người.

Trong mắt thần Linh Tích Văn Khê thì Mạc Thần hoàn toàn có tư cách được xưng là thần của SGH.

Thì ra thần cũng sẽ ngủ khi gọi điện thoại.

Đột nhiên có loại cảm giác Mạc Thần từ trên mây rơi xuống biến thành người phàm...

Văn Khê cảm thấy có chút buồn cười.

Nhưng mà Mạc Thần không thể trả lời vấn đề của cậu, vẫn để cho cậu buồn bực một chút.

Trước khi tắt máy tính, Văn Khê thử đi tìm về Mac, cuối cùng lôi ra một bài báo về con người từ một đống mục liên quan đến son môi và máy tính.

Mac, Mạc Thần, nam, 20 tuổi. Tuyển thủ chuyên nghiệp SGH, đội trưởng của chiến đội CLM, được mệnh danh là "Thiện xạ số một."

Văn Khê không dám tin nhìn dòng chữ này, so với "Thì ra Mạc Thần thật sự là tuyển thủ chuyên nghiệp" càng kinh ngạc hơn —— thì ra Mạc Thần đã sớm chính miệng nói đáp án cho cậu biết.

Vì sao cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ tới trực tiếp đi tìm cái tên "Mạc Thần" này...

Lướt xuống, là một ít chiến tích của Mạc Thần:

Tháng 5 năm ngoái, hắn đã tham gia vào việc thành lập chiến đội CLM.

Dẫn dắt đội giành chức vô địch SGH mùa hè tháng 8.

Vào tháng 9, đội đã giành chức vô địch tuyển chọn quốc gia của giải đấu chuyên nghiệp lần thứ 15 SGH.

Vào tháng 11 đã tham dự giải đấu chuyên nghiệp lần thứ 15 SGH, sự vắng mặt không lý do trong ngày thi đấu đầu tiên, khiến chiến đội CLM không có duyên quán quân.

Lần đầu tiên nhìn thấy dòng chữ "Khiến cho chiến đội CLM không có duyên quán quân", Văn Khê đã có cảm giác kỳ quái.

Tuy tuyển thủ chuyên nghiệp vô cớ vắng mặt trong trận đấu quả thật không đúng, nhưng gắn nguyên nhân không có duyên quán quân lên đầu hắn... Đồng đội của hắn là bù nhìn hả?

Cho nên Văn Khê lại đi kiểm tra chiến đội CLM, thành viên chủ chốt ngoại trừ Mạc Thần, còn có Lam Ngạn (LY), Trần Úy (Windy), Lăng Sơ Dật (Cat).

Cậu không biết ai cả.

Văn Khê không thể không xem qua từng người một, vừa xem tư liệu vừa xem video.

Khi cậu rốt cuộc cảm giác được buồn ngủ, vừa nhìn thời gian, đã gần 2 giờ sáng.

Cậu vội vàng tắt máy tính đi ngủ, ngủ đến 11 giờ trưa.

Sau khi Mạc Thần tỉnh ngủ, không gọi lại cho Văn Khê, nhưng để lại tin nhắn ở trên QQ cho cậu: Hôm qua có phải lúc tôi đang gọi điện thoại thì ngủ thϊếp đi không? Xin lỗi, ngày hôm qua không biết tại sao rất buồn ngủ, hôm nay đã tốt hơn nhiều, anh có bất kỳ câu hỏi nào muốn hỏi có thể để lại tin nhắn, sau khi thấy chắc chắn tôi sẽ trả lời.

Đoạn tin nhắn này có thể nói là tương đối chân thành, Văn Khê nhìn thấy mà tâm tình phức tạp.

Sau khi biết Mạc Thần là tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên cậu biết vì sao ngày hôm qua hắn lại buồn ngủ như vậy —— giải đấu chuyên nghiệp lần thứ 16 sắp bắt đầu, thân Mạc Thần là tuyển thủ chuyên nghiệp không huấn luyện còn có thể làm gì?

Tuyệt đối không nghĩ tới ở huấn luyện cường độ như vậy vẫn dành thời gian ra cho cậu, cùng cậu livestream.

Văn Khê thở dài, do dự rất lâu, xóa xóa sửa sửa, cuối cùng trả lời một đoạn: Tuy không biết cậu làm chuyện gì không thể nói cho người khác mà mệt thành như vậy, nhưng nếu đã mệt như thế, buổi trưa không cần đánh với tôi.

Vốn là cậu muốn Mạc Thần nghỉ ngơi tốt, không muốn để hắn mệt mỏi như vậy.

Tuy nhiên, hơn 12 giờ trưa, Mạc Thần trả lời một câu: Làm gì có chuyện gì không thể nói cho người khác biết, tôi tuyệt đối trung thành với anh.

Văn Khê nhìn thấy câu trả lời này thì trợn trắng mắt tại chỗ, có chút im lặng đáp lại: Khả năng bắt trọng điểm của cậu làm tôi thán phục.

Trọng tâm tin nhắn của cậu là "chuyện gì không thể nói cho người khác biết" à? Rõ ràng là "buổi trưa không cần đánh với tôi!"

Cũng may Mạc Thần chỉ không đứng đắn một câu như vậy, câu tiếp theo liền nghiêm túc lại: Ừ, đúng là gần đây có chút mệt mỏi, buổi trưa sẽ không đánh với anh. Bù lại, chờ tôi có thời gian rảnh, anh bảo tôi làm gì tôi sẽ làm đó.

Văn Khê nhìn tin nhắn này, ngẩn ngơ một lúc.

Con người đều hướng tới tự do, hầu hết thời gian, gần như mọi người sẽ nói một câu - Cậu dựa vào cái gì chỉ tay năm ngón với tôi?

Ai lại nói "Anh bảo tôi làm gì tôi sẽ làm đó." chứ?

Không đợi Văn Khê hoàn hồn, Mạc Thần lại gửi tin nhắn tới: Giải đấu chuyên nghiệp lần thứ 16 sắp bắt đầu, nhất định anh phải xem.

Văn Khê:...

Mạc Thần: Với cả, tôi ủng hộ chiến đội CLM.

...... Vô nghĩa, cậu là đội trưởng CLM, cậu không ủng hộ CLM thì ủng hộ ai?

Văn Khê cười chết mất, không đành lòng nói cho Mạc Thần biết hắn đã lòi đuôi.

Rối rắm một chút, cuối cùng trả lời một câu: Ok, tôi sẽ đi xem.

Vì vậy, vài ngày tiếp theo, Momo cũng giống như bốc hơi khỏi trần gian, không bao giờ xuất hiện trong hình ảnh livestream của Văn Khê.

Vào ngày đầu tiên, Ngải Triết hỏi: "Momo đâu?"

Văn Khê trả lời: "Cậu ấy có việc phải làm."

Sau khi Ngải Triết "Ồ" một tiếng thì không nói gì nữa.

Ngày thứ hai, Ngải Triết hỏi: "Còn Momo thì sao?"

Văn Khê trả lời: "Thời gian gần đây cậu ấy rất bận, chắc một thời gian sẽ không xuất hiện."

Ngải Triết chần chờ một chút, không nhịn được hỏi thêm một câu: "Đang bận cái gì thế?"

"Cậu ấy nói cậu ấy là sinh viên, chắc đang chuẩn bị thi gì đó..." Văn Khê trợn mắt nói dối.

Ngải Triết "Ồ" một tiếng rồi nghĩ: Nếu Mac không tạm nghỉ, cũng là sinh viên đại học. Trong khoảng thời gian này bận rộn, hơn một nửa là đang chuẩn bị cho cuộc thi tuyển chọn trong nước đúng không?

Thật sự hắn cảm thấy Momo là Mac sẽ không sai.

Ngày thứ ba, Ngải Triết: "Momo ..."

Văn Khê: "Cậu ấy đang bận."

Ngải Triết dở khóc dở cười: "Không, tôi muốn hỏi, cậu có liên lạc riêng với Momo không?"

Văn Khê sửng sốt một chút, không trả lời ngay.

Cậu cẩn thận nhớ lại mấy ngày nay nói chuyện với Mạc Thần, ngay cả chính cậu cũng cảm thấy thần kỳ —— Mỗi ngày Mạc Thần huấn luyện giống như nấu chín cả người một lần, mệt đến ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được, nhưng vẫn kiên trì nói chuyện với cậu.

Chi bằng nói, vẫn là Mạc Thần đơn phương kiên trì gửi tin nhắn cho cậu.

Gửi một câu vào buổi sáng: Anh đã dậy chưa?

Gửi một câu vào buổi trưa: Bữa trưa ăn có ngon không?

Gửi một câu vào ban đêm: Tôi đi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm chút.

Nhìn những lời này như là thân mật dành cho người yêu, nhưng trong mắt Văn Khê, giống như hắn đang đi làm...

Không đúng, chính xác là đang điên cuồng chải cảm giác tồn tại.

Cứ như vậy liên tục nhận được mấy ngày tin nhắn tương tự, Văn Khê đã có thể tự động dịch những tin nhắn này sang một ý nghĩa khác.

Buổi sáng: Nhớ tôi không?

Buổi trưa: Ngay cả khi tôi không đánh với anh, anh cũng không thể quên tôi. QAQ

Buổi tối: Nhất định phải xem đấu chuyên nghiệp!

Văn Khê chịu thua rồi.

Mạc Thần lo lắng cậu sẽ bị người ta bắt cóc hay là như nào?

Không đúng, nhớ tới người này động một chút là dụ dỗ cậu đi đánh chuyên nghiệp... Có phải lo cậu sẽ bị các chiến đội khác đào đi không?

Đến nay Văn Khê vẫn không biết Mạc Thần đã nhìn thấy kỳ tích gì trên người cậu, nhất định phải kéo cậu vào chiến đội của mình.

Trong mắt Văn Khê, cậu chỉ cung dùng tương đối thuận mà thôi, kỹ năng bắn súng thậm chí còn không bằng người qua đường.

Tuy nhiên, sang một tháng mới, sau khi rút tiền từ JJ Live, Văn Khê mua một lèo hết súng bắn tỉa, súng đột kích, shotgun, bắt đầu luyện súng.

Không thể không thừa nhận, sau khi lắp ống ngắm, dùng súng mà ngắm so với dùng cung thuận tiện hơn rất nhiều, nhưng với Văn Khê mà nói ghìm tâm vẫn có chút khó.

Việc chuyển đổi đường bắn dài và đường bắn tức thì cũng khiến Văn Khê vô cùng đau đầu.

Lúc không livestream, cậu buộc mình không được dùng cung đánh vài ván, cuối cùng đánh ra thành tích khiến cậu đối với cuộc sống nghi ngờ thật sâu.

Việc này, đương nhiên cậu không dám nói cho Mạc Thần.

Sau đó, cuối cùng đã đến ngày bắt đầu vòng tuyển chọn quốc gia của giải đấu chuyên nghiệp lần thứ 16.

Vì trận đấu đầu tiên bắt đầu lúc 9 giờ nên hiếm khi Văn Khê dậy sớm.

Không nghĩ tới vừa mới dậy đã nhận được tin nhắn Mạc Thần gửi tới.

Mạc Thần: Hôm nay có trận đấu của chiến đội CLM, nhớ xem. 9 giờ sáng thi 1vs1, 10 giờ 2vs2, buổi chiều 1 giờ thi 4vs4. Mặc dù buổi tối sẽ phát lại, nhưng tôi nghĩ vẫn nên xem trực tiếp thì hay hơn.

Văn Khê nhìn tin nhắn này, biết hôm nay Mạc Thần phải thi đấu, rất muốn nói một câu "Cố lên", nhưng bởi vì Mạc Thần vẫn chưa chính miệng thừa nhận mình là Mac. Văn Khê không xác định có phải hắn cố ý giấu giếm hay không, cho nên do dự một lát vẫn làm bộ không biết, trả lời:

Văn Khê: Yên tâm, sẽ xem.

Vừa mới đáp xong, đã nhận được câu trả lời của Mạc Thần: Anh dậy rồi sao? Chào buổi sáng.

Văn Khê sửng sốt một chút, trả lời "Chào buổi sáng."

Vừa mới gửi đi không đến một giây, đã nhận được tin nhắn khác.

Mạc Thần: Chiến đội CLM này, những người khác anh có thể không xem nhưng Mac thì nhất định anh phải xem. Hắn rất mạnh.

Mới đầu nhìn tin nhắn này Văn Khê còn chưa cảm thấy có chỗ nào không đúng, sau khi phản ứng lại Mạc Thần chính là Mac thì cậu "Phụt——" một tiếng cười ầm lên.

—— Tự mình thổi phồng mình có chấp nhận nổi không?

Đột nhiên thấy may vì vừa rồi cậu không bóc mẽ Mạc Thần, nếu không nào có cơ hội nhìn thấy Mạc Thần hài hước như vậy...

Văn Khê cảm thấy buồn cười, cố ý trả lời: Mạnh chỗ nào?

Mạc Thần không suy nghĩ nhiều, trả lời: Anh nhìn là biết.

Văn Khê: Vậy so với cậu thì sao? Cậu ấy mạnh hay cậu mạnh?

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

21/11/2021

#NTT