Phi Đồng Loại Hỗ Xuyên

Chương 21

Úc Thừa đã tính toán tất cả những chuyện có thể tính trước.

Bao gồm trường hợp có người tới tìm cậu, bao gồm những cách mà Yêu Vương có thể dùng để tra xét, thậm chí ngay cả khả năng Yêu Vương động thủ đánh người, nghĩ cách chạy trốn, hoặc không tiếc tự mình hại mình đi thăm dò cậu đều từng cân nhắc qua, tự cho rằng trừ phi diễn viên bị lộ tẩy, bằng không sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Kết quả trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất.*

*Trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất: người khôn ngoan có trí tuệ tính ngàn việc, tất cũng có một việc tính sai.

Cậu tính tới tính lui, nhưng không tính tới quy luật tráo đổi đã được hình thành vậy mà lại có thay đổi.

Tuy cậu từng nói chưa có ám hiệu chưa được dừng, nhưng cậu cũng đã nói là diễn 24 tiếng.

Cậu nhớ có mấy người có phim khác cần quay, còn từng tìm cậu xác nhận thời hạn, cho nên e rằng bọn họ chỉ có thể chịu một đêm, không thể kiên trì thêm một ngày, sớm muộn gì cũng sẽ không nhịn được mà hỏi.

Vở kịch này chắc chắn sẽ bại lộ.

Úc thiếu gia quay lại liếc mắt nhìn mảnh giấy mà mình nhắn lại cho Yêu Vương, trầm mặc cầm lên xé đi.

Sau đó tiện tay ném một cái, quay người đi ra ngoài, mau chóng nhìn thấy một vòng trận pháp khác trên mặt đất, cậu thoải mái nhảy qua, nghe thấy tiếng gió đêm lướt qua hoa cỏ, dòng nước chảy qua sân trước, tiếng kêu tựa như lời thì thầm mong manh của côn trùng... Bầu không khí trong lành mà sống động ùa tới.

Cậu nghĩ thầm nơi này quả nhiên có một tầng trận pháp ngăn cách động tĩnh bên ngoài, ra khỏi gian phòng này, nhìn thấy bên ngoài có một tấm đệm mềm mại, bên trên đặt quần áo, bên cạnh còn dựng một chiếc gương.

Cậu đoán đây có lẽ là Yêu Vương chuẩn bị sẵn cho trường hợp cậu xé quần áo tan tành để trả thù, tiến lên lật qua lật lại, tiếc rằng chẳng lục được cái gì, liền tiếp tục đi ra ngoài, bước ra cửa viện, phát hiện ra mình đang ở trong cung điện.

Tòa viện này trước đây cậu từng thấy, lúc đó còn bị khóa, bây giờ mới được Yêu Vương dùng tới lần nữa, dùng làm gian phòng nhỏ nhốt cậu lại.

Cậu đi về phía thư phòng, định chọn mấy quyển sách về trận pháp ôm chân Phật, nếu may mắn, lần sau tráo đổi, cậu có thể tự mình mở trận pháp ra ngoài.

Mới vừa bước vào khoảng sân trước thư phòng, cậu liền gặp được bọn hộ vệ quen thuộc.

Mọi người bước tới vây quanh: "Lão đại, ngài đến rất đúng lúc."

Úc Thừa nói: "Có chuyện gì?"

Hộ vệ nói: "Có người âm thầm xâm nhập cánh rừng bên kia, tốc độ khá nhanh, tạm thời vẫn chưa bắt được."

Úc Thừa nói: "Phái nhiều người hơn đi."

Mấy người ngẩn ra: "Lão đại ngài không đi sao?"

Úc Thừa trầm mặc hai giây, giải thích: "Tôi vừa bế quan xong, thân thể tạm thời chưa bình phục."

Bọn hộ vệ bừng tỉnh.

Hóa ra lão đại bế quan là vì vấn đề thân thể.

Đã làm gì để rồi dẫn đến giờ vẫn chưa bình phục... Ôi, không thể nghĩ, nghĩ là sẽ lại thêm một bản kiểm điểm một nghìn chữ.

Mấy người nói: "Vậy chúng tôi đi nhé?"

Úc Thừa nói: "Đi đi."

Bọn hộ vệ quay đầu bước đi, chưa kịp ra khỏi cửa, đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên, một vị đồng nghiệp xông tới, thấy lão đại ở đây, quỳ một chân trên đất: "Thuộc hạ vô năng, để một người tiến vào Liên Hoàn Cốc."

Mọi người hít vào một hơi.

Bên trong Liên Hoàn Cốc chính là cấm địa, chỗ đó trừ phi Yêu Vương dẫn người đi, nếu không thì không ai được tiến vào.

Bọn họ quyết định thật nhanh, đồng loạt nhìn về phía Đông Hôi.

Đông Hôi yên lặng phản ứng một chút, tỉnh ngộ, vì vậy biến ra nguyên thân, đến trước mặt lão đại.

Úc Thừa: "..."

Thôi, không cần hỏi, cậu không thể không đi.

Úc thiếu gia chỉ có thể bất đắc dĩ cưỡi sói một lúc.

Cậu bám chặt vào Đông Hôi, nhìn con sói cường tráng này chạy một mạch về phía cửa sau của cung điện, cấp tốc vào núi.

Dãy núi này núi non trùng điệp, cây cối tốt tươi.

Cho dù tốc độ của Đông Hôi đã sắp đến mức khó mà tin nổi, bọn họ vẫn phải mất một hồi mới tới đích.

Trước mắt là một vách đá, trong vòng trăm mét xung quanh không có một ngọn cỏ.

Một tấm bia đá dựng đứng trên mảnh đất hoang vu, trên đó viết dòng chữ lớn đường nét sắc bén màu đỏ tươi: Kẻ tự tiện đi vào sẽ chết.

Đông Hôi dừng ở ranh giới giữa rừng cây và vùng đất hoang vu.

Úc Thừa thấy gã không ý định đi tiếp về phía trước, liền nhảy xuống, đứng bên cạnh gã.

Thị lực của thân thể Yêu Vương vốn không tồi, thêm nữa đêm nay trăng rất sáng, Úc Thừa giương mắt quét qua, liền nhìn thấy có mấy thứ được treo trên chiếc cây bên kia ranh giới vách đá, chỉnh tề, như là một hàng chuông nhỏ, cực kỳ dễ thấy.

Cậu nhanh chóng nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn cái cây bên phía bọn họ bên này, thấy cũng giống như thế, cái này nối tiếp cái kia, tất cả đều là đầu người.

Ồ.

Úc thiếu gia mặt không biến sắc nghĩ, hóa ra rừng cây cậu đã nhìn thấy ở lần đầu tiên cậu và Yêu Vương tráo đổi chính là chỗ này.

Bọn hộ vệ thấy hắn đứng bất động, không biết hắn có ý gì, hỏi: "Vương, không đi vào sao?"

Úc Thừa nói: "Vào."

Cậu bình tĩnh đi về phía trước.

Bọn hộ vệ biết thân thể cậu không khỏe, còn để cậu đến, hẳn là nơi này có nguyên nhân đặc biệt. Cậu để ý một chút, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, biết bọn họ đều đi theo, liền yên tâm.

Đoàn người vượt qua tấm bia đá đáng sợ, đến bên vách đá.

Dưới chân là một khe núi tầm trăm mét, đen thui, sâu không thấy đáy. Úc Thừa có thể thấy rõ thứ ở xa hơn mấy trăm mét, lại không thấy rõ khe núi này, cũng không biết bên trong có cái gì.

Cậu lại bước tới nửa bước, lại đứng bất động, muốn chờ phía sau nhắc nhở.

Lúc này chợt cảm thấy tim đập loạn lên, trong nháy mắt cậu thấy hoảng hốt, đến khi hoàn hồn, phát hiện mình đã chủ động nhảy xuống.

Úc Thừa: "..."

Úc thiếu gia từng nhảy bungee, từng nhảy dù, tự nhận không gì không dám chơi, không ngờ vận mệnh lại luôn đầy những niềm vui bất ngờ như vậy, thấy cậu có đồ bảo hộ nên không sợ liền để cậu thử cảm giác khi không có đồ bảo hộ, một lần làm người đàn ông "nhảy trần"*.

*"Trần" ở đây là trần trụi

Thậm chí cậu còn chẳng thể hét lên nổi, trơ mắt nhìn mình rơi vào khoảng không đen thui kia, cảm thấy lần này đại nạn không chết, sau này có tình cờ gặp phải chuyện khủng khϊếp nào cậu cũng có thể ung dung thoải mái.

Khe núi nhìn thì sâu hun hút, nhưng cậu rơi xuống đất rất nhanh.

Dường như chỉ trong chớp mắt, cậu liền đặt chân lên nền đất vững chắc.

Bọn hộ vệ rơi xuống ngay sau đó.

Có hai người lưu tại chỗ cũ bảo vệ cậu, những người còn lại thì mau chóng tản ra, bắt đầu chạy đi tìm kiếm người đã đi vào đây.

Úc Thừa hơi ngẩng đầu lên.

Từ dưới nhìn lên, đỉnh đầu cũng là một mảnh đen như mực, như thể có một tấm vải bao phủ khe núi này, không thấy ánh mặt trời.

Cậu đoán có thể là có một loại trận pháp nào đó, cảm thấy nhịp tim tăng nhanh khó có thể giải thích, dường như cảm thấy gì đó mà xoay người, nhìn thấy những tảng đá hình thù kỳ lạ ở phía trước, trong đêm đen mang đến cảm giác âm u đáng sợ.

Cậu đứng một lát, chờ nhịp tim bình ổn lại, liền đi về phía trước, vòng qua những tảng đá kỳ dị lởm chởm, rẽ mấy khúc cua, bất tri bất giác đi tới một khu còn có nhiều những tảng đá quái dị lởm chởm hơn.

Hai sườn núi tạo nên một khe núi sâu hun hút như vậy, như thể từng bị móng vuốt sắc bén cào qua, mặt đất đầy những tảng đá lớn nhỏ nằm rải rác, một số chỉ tới đầu gối, một số lại cao đến ba, bốn mét.

Tảng đá hoàn hảo cản trở tầm mắt, căn bản không thấy rõ phía trước có cái gì.

Úc Thừa muốn đi tiếp, lại đột nhiên đυ.ng phải một tầng bình phong vô hình, không có cách nào bước thêm nửa bước.

Hai hộ vệ không hề cảm thấy kinh ngạc với chuyện này.

Cấm địa vẫn luôn là tâm bệnh của lão đại, những năm này cứ khi nào rảnh rỗi hắn sẽ đến đi dạo, nhưng tiếc rằng vẫn luôn không thể đi vào.

Úc Thừa không rõ vì sao, thử thay đổi góc độ nhìn vào bên trong, nghĩ thầm: Đây là đâu?

Long Dục không biết nhóc con vừa ra tù đã đến cấm địa.

Hắn vẫn lẻ loi đứng ở ngoài sân, nhìn những người này bận rộn đến khí thế ngất trời.

Diễn viên dồn dập thay quần áo xong xuôi, một số người lại đây tạm biệt hắn, một số khác muốn tranh thủ cơ hội cho mình, liền thử hẹn hắn uống ly rượu.

Long Dục nói: "Không uống, cút đi."

Diễn viên nhỏ hơi nghẹn họng, thấy thái độ của cậu lạnh nhạt, đoán chắc là chán ghét chuyện như vậy, vội vã bổ sung hai câu tỏ rõ mình không có ý đó, thấy cậu vẫn không phản ứng lại như trước, không thể làm gì khác ngoài phẫn nộ rời đi.

Nhân viên công tác từng hợp tác với cậu một lần, mắt thấy sắp thu dọn xong, liền cười chào hỏi, hỏi cậu có muốn ăn khuya không.

Ngay lúc Long Dục đang thấy không thoải mái, vừa định tiếp tục bảo cút đi, đột nhiên quét mắt thấy bọn họ đang di chuyển một thứ gì đó, tiến lên phía trước nói: "Thứ đồ chơi này có điện không?"

Nhân viên công tác nói: "Có, cái này vốn là chuẩn bị cho cậu mà, nghĩ cậu có thể tiện nói chuyện hơn một chút, kết quả cậu không dùng tới, cho nên điện vẫn đầy."

Long Dục nói: "Bây giờ tôi muốn dùng, cho tôi mượn dùng một chút, ngày mai liên hệ với tôi, tôi tìm người đưa lại cho mấy người."

Nhân viên công tác đương nhiên không có ý kiến gì, thoải mái đưa cho hắn.

Long Dục nhấc một tay lên, quay đầu đi về phía phòng thay quần áo, nghĩ nơi đó hẳn phải có hành lý của nhóc con, ai ngờ con chưa tới nơi, chỉ thấy một chiếc xe quen thuộc lái tới.

Hắn không khỏi dừng chân lại.

Tài xế hạ cửa sổ xe xuống, hỏi hắn có về nhà hay không.

Long Dục nhếch miệng: "Về."

Tài xế đưa điện thoại di động của cậu cho "cậu": "Vậy tôi đi quay đầu, cậu thay quần áo đi."

Thực ra Long Dục muốn tìm chìa khóa xe của nhóc con kia, sau đó sẽ đi ra tìm xe.

Hiện giờ có xe, có cả điện thoại di động, hắn liền không để ý tới mấy bộ quần áo kia nữa, vì vậy nên mở cửa lên xe, nói: "Không đổi, trực tiếp đi đi."

Tài xế đáp lại, lái xe đưa cậu về phía tiểu khu.

Long Dục ấn ấn màn hình điện thoại di động, muốn xem thời gian, kết quả thoải mái mở máy —— lần này có thể nhận diện khuôn mặt.

Long Dục: "..."

Nhóc con!

Từ "trại tạm giam" đến tiểu khu mất gần một tiếng đồng hồ đi xe.

Hôm nay ông chủ Úc về nước, Úc lão gia tử ở lại đây ăn bữa cơm, nhưng tiếc là chờ mãi cũng không thấy bóng dáng Tiểu Thừa. Úc Duyên giải thích nói Tiểu Thừa về trễ, cùng cha khuyên ông nội nghỉ ngơi trước, có việc gì ngày mai nói sau.

Úc lão gia tử không có cách nào khác, chỉ có thể lên tầng.

Ngày mai Úc Duyên còn phải đi làm, đoán em trai sẽ đi ăn khuya cùng các diễn viên, vì vậy nên xử lý công việc xong cũng đi ngủ.

Khi Long Dục vào cửa đã là 1 giờ 40 phút sáng, im lặng như tờ.

Hắn nhếch khóe miệng, lên tầng đi thẳng đến phòng Úc Duyên, mở cửa bước vào.

Úc Duyên nghe thấy động tĩnh, mở mắt ra: "Ai?"

"Em." Long Dục vẻ mặt tươi cười đi tới, đứng ở bên giường nhìn tên nhóc con đồng lõa, ngữ khí vạn phần dịu hiền, "Anh, rời giường đi vệ sinh."

Úc Duyên: "..."

Y bật đèn đầu giường, thấy em trai nhà mình mặc đồ của trại tạm giam, cười đến vô cùng xinh đẹp, trong tay còn cầm theo một cái loa di động. Y cảm thấy trạng thái này hơi sai sai, hỏi: "Em uống say à?"

Long Dục nói: "Không, em rất tỉnh táo."

Khi Yêu Vương không thoải mái, đừng ai mơ được thoải mái.

Hắn ngồi lên trên giường, mở loa, cầm micro lên nói: "Để ăn mừng việc anh đi vệ sinh, để em hát cho anh một bài."

Úc Duyên: "..."

Rốt cuộc y cũng nhìn ra bất thường, một câu "Chờ đã" còn chưa kịp ra khỏi miệng, người nào đó đã gào rú lên.

Oan có đầu nợ có chủ, Long Dục không có ý định dằn vặt người giúp việc, cố tình điều chỉnh âm lượng, đảm bảo đủ để Úc Duyên ăn hành, nhưng không quấy rầy tới người giúp việc ở tầng một, nhưng hắn không biết lúc này trong căn nhà này còn có hai người.

Tiếng hát kinh hoàng theo cánh cửa phòng đang rộng mở xông ra ngoài, ông chủ Úc còn đang bị lệch múi giờ và Úc lão gia tử vốn đã ngủ say đều tỉnh lại trong nháy mắt.