Khắc chế du͙© vọиɠ chắc chắn là chuyện vô cùng khó khăn, ánh mắt Hoa Nguyệt Phong nhìn đăm đăm về phía cánh môi, chỉ thấy xao động. Tựa như có bàn tay trêu chọc tiếng lòng, khiến y ngứa ngáy, khó nhịn.
Du͙© vọиɠ tham lam sắp đánh tan lý trí, cảnh hôn liên tiếp hiện ra trong đầu, trên môi y tựa như còn sót lại chút ấm áp ngày ấy.
Dần dần, ý thức trở nên hỗn loạn, thậm chí xuất hiện cả ảo giác. Trong y như có thanh âm đang nói: “Hôn hắn đi, không phải ngươi vẫn luôn muốn có được hắn hay sao? Hiện giờ hắn ở ngay trước mặt, hưởng dụng đi, chiếm hữu đi, hắn thuộc về ngươi.”
Cuối cùng Hoa Nguyệt Phong cũng không thắng nổi phần ngọt ngào dụ hoặc này, chậm rãi cúi người tiếp cận. Y nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của cậu, hơi thở phả qua mặt y khiến mặt ngứa ngáy.
Để rồi không màng tất cả hôn xuống. Trong nháy mắt cánh môi chạm nhau, đại não đạt được kɧoáı ©ảʍ dị thường, điều khiển đầu lưỡi lướt qua môi, tiến thêm một bước thăm dò hương vị.
Y muốn tiếp tục công lược, đầu lưỡi cạy cánh môi ra, lướt qua hàm răng tiến sâu hơn.
Bất chợt gặp phải cái lưỡi mềm mại kháng cự. Lâm Chiêm nhanh chóng dịch đầu, gián đoạn nụ hôn hung hăng này. Đại não cậu đột nhiên trống rỗng, chưa kịp phản ứng Hoa Nguyệt Phong đang làm gì, gương mặt chớp mắt đã ửng hồng, nóng bừng.
“Điện hạ tỉnh rồi…… xin lỗi, ta……”
Hoa Nguyệt Phong nhìn vẻ xấu hổ của cậu chợt thấy hổ thẹn, y hối hận bản thân váng đầu để rồi làm ra chuyện như vậy.
Nhưng đồng thời ý nghĩ muốn phát tiết du͙© vọиɠ khiến y rất khó chịu, lúc y đang cao hứng lại bị cắt ngang, hiện tại tiểu tâm tư chưa thực hiện được, cả người không được tự nhiên.
Kìm hãm ham muốn không thể nghi ngờ là chuyện thống khổ vô cùng, đặc biệt là sau khi chiếm được lại phải ngừng lại. Nai con trong lòng chạy loạn không ngừng, tâm loạn đến khó chịu.
“Điện hạ à……” Hoa Nguyệt Phong khàn giọng gọi, ánh mắt mê ly.
Y bỗng nhiên cảm thấy mình thật xấu xa, cậu càng thẹn thùng, càng cấm dục, y lại càng muốn mãnh liệt chiếm hữu Y cố chấp muốn được cậu hôn, muốn đem người này đè ở dưới thân, muốn tận tình có được cậu.
Y muốn thấy cậu đỏ mặt vì ham muốn, muốn thấy bộ dáng nóng lòng đòi phóng thích của cậu, muốn nghe người này ngoan ngoãn mà lấy lòng, muốn xé nát quang hoàn Thái Tử, đặt người dưới gối cùng mình thừa hoan.
Y đột nhiên trở nên rất xấu, xấu vô cùng.
Lâm Chiêm biết Hoa Nguyệt Phong đã thay đổi tính tình, hiện tại y là mãnh thú tràn ngập du͙© vọиɠ, lúc nào cũng có thể đánh úp bản thân. Trong quá khứ y áp lực bao nhiêu, bây giờ lại khát vọng bấy nhiêu.
Sau khi ma tính thức tỉnh, tính tình y thay đổi theo, đối với một số chuyện càng thêm cố chấp. Sức khống chế hành vi ngày càng yếu đi, cứ thế mãi, có lẽ thật sự sẽ biến thành tên ma đầu làm hại thiên hạ như lời của hệ thống.
Lâm Chiêm muốn cứu vớt người này, kéo y về lại quỹ đạo, cậu không muốn một ngày trong tương lai y đối đầu với thương sinh, gϊếŧ chết tất cả.
Báo thù không phải ý định ban đầu, từ đầu đến cuối chỉ muốn một chỗ dung thân, cùng người mình để ý ở bên nhau.
Cuối cùng là không muốn người nọ phải thất vọng về mình.
“Cung chủ……” Lâm Chiêm vốn muốn đứng dậy, lời còn trong miệng, chợt bị bóng y ập tới.
Hoa Nguyệt Phong đột ngột phủ lên, cúi người áp sát về phía cậu, hai tay y kìm ở bên vai, dùng một tư thế cực kỳ hạn chế tiếp cận.
Lâm Chiêm trong khoảng cách này rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cánh tay cùng với bộ ngực rắn chắc hạn chế đường đi của cậu, buộc phải dính chặt lấy cơ thể y.
“Điện hạ…… Ta rất muốn hôn em, có được không?”
Hoa Nguyệt Phong mắt tím sâu thẳm, nhìn vào mắt y, bên trong như có ma lực muốn nuốt chửng lấy cậu.
“Điện hạ ơi, ta muốn hôn em, đừng từ chối được không?”
Giọng nói y như cũ vô cùng ôn nhu, nhưng vẻ mặt lại hung hăng làm cho tiếng lòng căng thẳng.
Lâm Chiêm ấp úng nói: “Cung chủ, như vậy không tốt, ngươi ta đều là nam tử, làm chuyện này…… không thích hợp……”
Hoa Nguyệt Phong không màng sự ngăn cản của cậu, áp người xuống thấp hơn nữa, nhìn cậu cười nói: “Điện hạ có dũng khí đối đầu với Ngũ quân, trước mặt mọi người thề vì ta mà đoạn tuyệt với cả thiên hạ, giờ lại không dám hôn ta? Ta đáng sợ hơn cả mãnh thú hồng thủy hay sao?”
Đầu óc Lâm Chiêm hỗn loạn, dưới tư thế hạn chế như này, cậu làm gì cũng phí công vô ích. Du͙© vọиɠ khát khao của Hoa Nguyệt Phong khiến cậu hoảng sợ, cậu không biết phải đối mặt thế nào.
Cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng có một ngày mối quan hệ của họ lại trở nên mập mờ như vậy, không có một chút chuẩn bị. Cậu không thích hơn người, đối mặt với tình yêu mãnh liệt của Hoa Nguyệt Phong lại càng bối rối. Nhưng cậu biết mình không thích con trai, sẽ không động tâm với y.
Không khí dường như đột nhiên nén lại, nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của y. Cậu ngửi được mùi hương thoang thoảng trên cơ thể người nọ, cảm nhận được du͙© vọиɠ cuồng nhiệt đang dâng trào như thủy triều, tự biết mình không thoát nổi.
“Cung chủ……” Lâm Chiêm có ý khuyên can, ngay giây tiếp theo lời nói lại bị môi y bịt kín.
Đôi môi mềm mại, ấm áp nhẹ nhàng dán lại, đại não chìm đắm trong giây phút hạnh phúc.
Nhẫn nhịn của Hoa Nguyệt Phong cuối cùng cũng tìm được cách trút bỏ, tham lam chiếm cứ môi cậu, cuốn lấy đầu lưỡi dây dưa.
Giờ phút này, y đã quên đi những ngày ấy từng rất cẩn thận, quên đi ác cảm đáng khinh. Y to gan hơn, nhấm nháp từng chút hương vị, không tha một góc.
Bàn tay không an phận mà xoa ngực cậu, chậm rãi di xuống phía dưới, ngừng trên đai lưng.
Y muốn cởi bỏ đai lưng của cậu, vừa động đã bị một bàn tay đè lại. Lâm Chiêm thoát khỏi khống chế, nghiêng mặt đi, hai má đỏ bừng, thở hổn hển.
Hai tay vùng vẫy dưới tay y, người kia vẫn cố chấp cởi bỏ xiêm y. Lâm Chiêm cuối cùng cũng tàn nhẫn đẩy tay y ra, trong miệng lại cầu xin nói: “Không….. đừng như vậy…”
Dường như sự mềm yếu của cậu gợi lên lòng trắc ẩn trong y, Hoa Nguyệt Phong sững sờ nhìn cậu mấy giấy, ánh mắt đột nhiên né tránh, như là hoảng hốt.
Như thể chợt nhớ ra điều gì đó, y nhanh chóng đứng dậy khỏi người cậu, ngồi ở mép giường Lâm Chiêm.
“Thật sự xin lỗi…… Ta…… Đầu óc ta rất rối bời, ta không khống chế được mình…… Điện hạ, xin lỗi……”
Ma tính sẽ phóng đại du͙© vọиɠ ẩn sâu dưới đáy lòng, nó khiến người ta mất đi khống chế trong gang tấc, đuổi theo những thứ xa vời không dám hy vọng. Con người dưới sự điều khiển của ma tính thường mất hết năng lực kiềm chế, không thể phân biệt chuyện mình đang làm là đúng hay sai, là yêu cầu đúng nghĩa hay hành động cướp đoạt tràn ngập ác ý.
Hoa Nguyệt Phong tâm hoảng ý loạn, ngưng một chốc thần trí mới thanh tỉnh hơn chút, hối hận trong lòng, y thế mà lại làm bậy với Lâm Chiêm, nhất định là cậu sợ hãi vô cùng, chắc chắn sẽ oán hận y.
“Điện hạ, chuyện hôm nay là ta không đúng, ta sẽ chịu trách nhiệm, Điện hạ muốn phạt ta thế nào cũng được, chỉ xin Điện hạ đừng vì chuyện này mà xa lánh ta, sợ hãi ta. Ý định ban đầu của ta không phải khiếm người hận ta……” đauu
Hoa Nguyệt Phong giọng điệu yếu ớt như đứa trẻ làm sai, cúi đầu hối lỗi. Mặt đỏ bừng, đỏ bừng vì xấu hổ, không dám nhìn lại vẻ mặt hiện tại của Lâm Chiêm, y biết cậu nhất định sẽ thất vọng về mình.
“Cung chủ, ta không trách ngươi.” Lâm Chiêm khép lại y phục, ngồi dậy từ trên giường, nhìn bóng lưng y trấn an nói: “Ta biết Cung chủ thích ta mới làm như vậy, thích một người vốn không phải chuyện xấu, huống chi chẳng phải tội ác tày trời không thể dung thứ. Cung chủ đừng quá tự trách, chuyện hôm nay ta sẽ coi như chưa từng xảy ra, chúng ta quên đi nhé.”
Hoa Nguyệt Phong trầm mặc trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn cậu, ánh mắt né tránh như cũ, có chút hoảng loạn.
“Điện hạ yên tâm, về sau ta sẽ tự chủ, sẽ không làm loạn. Điện hạ, thật sự xin lỗi vì chuyện của ngày hôm nay. Muốn đánh muốn phạt đều nghe Điện hạ.”
Lâm Chiêm đỏ mặt, nghĩ nghĩ, “Vậy phạt ngươi tối nay ngủ một mình nhé.”