Hoa đoạt hồn tranh nhau nở rộ, vô số cánh hoa như mây khói mênh mông rơi xuống thiên địa.
Đứa trẻ nghe thấy tiếng huýt gió thì sát khí nổi lên bốn phía, dưới chân tế ra một trận pháp màu tím, ngay lập tức đổ ập xuống đỉnh đầu, như chiếc chuông vàng úp ngược bao phủ toàn bộ.
Tiếng cười quái dị trên bầu trời càng lúc càng sắc bén, dưới sự điều khiển của nó hoa đoạt hồn bắt đầu di chuyển, từ bốn phương tám hướng kết thành những sợi roi dài, nhảy múa đập loạn xung quanh.
Hoa Nguyệt Phong sử dụng ánh sáng làm bình phong, tạo ra một nơi trú ẩn phía dưới pháp trận, mọi đòn tấn công dường như đột ngột mất đi hiệu lực, không thể tiến về phía trước. Cùng lúc đó, đầu ngón tay ngưng tụ sức mạnh bắn thẳng về phía tiếng cười. Vài giây sau, một bóng người bị lôi ra khỏi đám mây, linh lực kéo từ trên trời xuống, nặng nề đập xuống mặt đất.
“Hoa quỷ Thiên Thỉ, to gan!”
Hoa Nguyệt Phong đứng khoanh tay, hét lên một tiếng, trên người y đột nhiên tuôn ra một vòng sáng đỏ, khuếch tán như gợn sóng, nháy mắt hủy bỏ pháp trận khiến cho hoa đoạt hồn hóa thành hư vô.
Thân ảnh của y trong nháy mắt bay đến bên người Thiên Thỉ, ngạo nghễ đáp xuống, mặt không chút cảm xúc, trong mắt hiện lên vẻ uy lệ.
“Ngươi lợi dụng mảnh vở của Minh Kính làm hại Lân Sơn mấy trăm năm nay, thậm chí hôm nay còn tàn sát hơn trăm nghìn sinh mệnh vô tội trong Nguyệt thành! Một tay ngươi bố trí, luyện hóa mảnh vỡ, biến đổi linh hồn trẻ nhỏ, rốt cuộc là muốn thế nào?!”
Linh tác trói chặt tay chân Thiên Thỉ, càng giãy giụa càng thít chặt. Thiên Thỉ ăn đau, mặc cho tứ chi bất giác run rẩy vẫn nhìn chằm chằm vào Hoa Nguyệt Phong như cũ, âm trầm cười.
“Ta đang giúp ngươi mà thôi.”
Hắn dùng ngữ khí cực kỳ thần bí nói, ánh mắt bỗng nhiên thâm sâu. Khuôn mặt nhăn nhó cười vì đau đớn, vẻ mặt khó lường.
Hắn nghiêng đầu xuyên qua Hoa Nguyệt Phong nhìn đứa bé đang lơ lửng trên không, chỉ thấy một tiếng huýt vang lên, pháp trận vốn đã bình ổn nay lại đột nhiên vận hành.
Đứa trẻ đứng ở trung tâm pháp trận, tỏa ra thứ ánh sáng màu tím kỳ dị quanh thân, nhấn chìm cả người nó. Trong nháy mắt, chỉ thấy linh khí đất trời chợt biến, dường như có một cỗ khí tức cuồn cuộn trào dâng, áp bức tới gần khiến da thịt người ta tê dại.
“Ngươi muốn làm gì?!” Lâm Chiêm nhìn vào đứa nhỏ, nghe rõ từng tiếng khóc của nó. Nó mới nhỏ như vậy đã bị lợi dụng khai triển pháp trận, thân thể bé xíu đau đớn biết bao khi phải chịu đựng một sức mạnh khổng lồ phóng thích.
Lâm Chiêm cố gắng ngăn cản Thiên Thỉ, sử dụng linh lực xâm nhập vào giữa pháp trận, mưu toan xoay chuyển thế cục, nhưng lại phát hiện vô ích, pháp trận chẳng chịu dừng lại.
“Hahaha!” Thiên Thỉ chợt bật cười, nhe răng nhếch miệng mà mỉa mai. Tròng mắt hắn giăng đầy tơ máu, đỏ ngầu, càng thêm quỷ dị.
“Tới khi nó cắn nuốt tất cả oán niệm của Nguyệt thành thì pháp trận mới có thể dừng lại. Các ngươi muốn mảnh vỡ của Minh Kính mà, đúng không? Chỉ cần đợi thêm chút nữa thôi, ta sẽ dâng lên bằng cả hai tay này.”
Thiên Thỉ thâm sâu nhìn bọn họ, dù thân thể vặn vẹo dưới sự trói buộc, mặc cho khóe miệng chảy ra vệt máu, bản tính khát máu vẫn không hề thay đổi.
Ánh sáng tím tựa như mặt trời, đứa bé duỗi tay chân ra kêu gào, đau đớn giãy dụa. Cơ thể nó như một vật chứa có thể nuốt chửng mọi ác độc và oán hận. Mắt thấy phía trên Nguyệt thành huyết sát hội tụ thành làn khói đen rót vào trong người nó, cuồng phong nổi lên bốn phía, linh lực bộc phát kinh người.
Hoa Nguyệt Phong lấy thân che chở cho Lâm Chiêm, một tay thi pháp biến ra kết giới, tay khác ngưng lực đánh vào trung tâm trận pháp toan hủy bỏ mắt trận. Thế nhưng ngay lập tức phát hiện pháp trận này rất kỳ lạ, như là do thần tạo ra, ngay cả tu vi của Hoa Nguyệt Phong cũng không phá được.
Một bóng xanh ngược chiều đâm tới, cầm kiếm đánh thẳng vào đứa bé. Lam Diệu tích lực hồi lâu tung ra một đòn, kiếm sắc bổ thẳng vào đầu nó, nhưng trong gang tấc lại buộc phải dừng lại, không thể tiến gần.
“Ngươi dám không trả nợ máu của trăm vạn oan hồn? Cho dù hôm nay cá chết lưới rách thì nhà ngươi cũng phải trả giá đại giới!”
Lam Diệu vô cùng giận dữ, chém liên tiếp mấy nhát, lần sau mạnh hơn lần trước, nhưng đến trên đầu đứa nhỏ lại bị buộc phải ngừng lại, cơ thể nó như có khiên chắn kim cương bảo vệ, không thể xuyên thủng.
Đúng lúc đó, một làn khói đen dày đặc ập đến theo tiếng huýt của Thiên Thỉ, đứa trẻ cuối cùng cũng bớt khóc, hoàn toàn nhập ma. Hai mắt nó hóa thành màu tím tươi đẹp, chú ấn trải khắp cơ thể, dưới làn khói đen ma tính thức tỉnh. Nó đột nhiên duỗi tay ra bóp cổ Lam Diệu, năm ngón tay đâm vào yết hầu, ngay tức khắc gãy xương, bóp chết hắn.
Đứa bé bắn một tia sáng tím từ trong lòng bàn tay thẳng vào trái tim của Lam Diệu, nháy mắt đã thấy thân thể hắn tách ra, cháy thành tro chơi vơi trong không trung, hoàn toàn bị thiêu hủy.
“Hahahaha! Quả nhiên là Huyền Thiên Minh Kính, thần lực vô biên! Hoa Nguyệt Phong, ngươi phải cảm ơn ta đi!”
Thiên Thỉ chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, không biết niệm chú ngữ gì mà chân tay đứa trẻ đột nhiên nứt ra như bị đao cắt, nhanh chóng tán loạn. Thân thể nó tan thành ánh sáng, cuối cùng chỉ còn lại trái tim nhập vào mắt trận.
Pháp trận tỏa sáng rực rỡ, đột nhiên từ trung tâm bắn ra mấy chùm tia sáng, bao phủ lấy Hoa Nguyệt Phong. Y bị mắc kẹt bên trong rào cản ánh sáng, sức mạnh cuồn cuộn không ngừng rót vào bên trong cơ thể, tứ chi bị kiềm chế không thể phản kháng, không ngăn nổi mọi việc.
Chân tay bị tách ra thành hình chữ Đại (大), sức mạnh đó làm loạn trong cơ thể, đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, co rút không ngừng.
“Cung chủ!!”
Lâm Chiêm cố gắng đến gần nhưng lại bị bức tường linh lực đánh bật ra. Cho dù vận dụng toàn bộ linh lực cũng không thể tiếp cận nửa bước. Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn sức mạnh hung ác dung nhập vào y, mảnh vỡ của Minh Kinh ngưng tụ giữa pháp trận bay đến l*иg ngực Hoa Nguyệt Phong, hợp thành một thể.
“Mảnh vỡ này hấp thu sức mạnh của mười vạn oán linh có thể giúp ích rất nhiều cho ngươi! Hoa Nguyệt Phong, ngươi nên cảm ơn ta mới đúng!”
Thiên Thỉ phá bỏ linh tác, bay đến trước mặt Hoa Nguyệt Phong, phất tay đẩy nhanh tốc độ dung hợp của pháp trận, nhướng mày nhìn Hoa Nguyệt Phong.
“Ta đoán ngươi hẳn đang rất tò mò lai lịch của pháp trận này, và vì sao ngay cả ngươi cũng phải bó tay đúng không? Ta không ngại nói cho ngươi, trận này được đích thân thần quân lập ra, chính là Sát thần trận. Dù cho ngươi là thần hay ma, dưới trận pháp cũng chỉ có thể mặc cho số mệnh. Hoa Nguyệt Phong à, đừng trách ta, ngươi xứng đáng có được tất cả những thứ này. Chờ ngày ngươi cần dùng đến nó, nhất định sẽ rất cảm kích ta!”
Hoa Nguyệt Phong tắm mình trong ánh sáng, thân thể mệt mỏi đến cùng cực, gắng gượng nhìn lại Thiên Thỉ, quyết liệt đáp trả: “Ngươi đừng hòng lợi dụng ta!”
Thiên Thỉ lại cười: “Sao lại lợi dụng, từ đầu đến cuối đều là ta giúp đỡ ngươi! Không có sức mạnh của oán niệm thương sinh thì sao ngươi bài trừ được Tẩy tủy chú? Hoa Nguyệt Phong, mệnh kiếp của ngươi còn chưa phá được. Ta đã giúp ngươi một tay còn không biết tốt xấu!”
“Cưỡng từ đoạt lí!” Lâm Chiêm ngự phong phi đến trước người Hoa Nguyệt Phong, thừa cơ đẩy văng Thiên Thỉ. Cậu sử dụng toàn lực đánh về phía trận pháp, lần này đã có thể lay động mắt trận. Lâm Chiêm chật vật mất một lúc, cuối cùng cũng tạo ra được khoảng trống cho Hoa Nguyệt Phong phá vỡ vòng vây.
Thiên Thỉ thu lại pháp trận, vẫn còn cười cợt: “Thân thể của thần không hổ là vật chứa tự nhiên, ngay cả sức mạnh hủy diệt này cũng có thể dung hợp một cách hoàn mỹ. Hoa Nguyệt Phong, đợi tới ngày ngươi gom đủ mảnh vỡ của Minh Kính, dục hỏa trùng sinh. Ngày sau gặp lại.”
Hoa quỷ xoay người nhảy lên hóa thành một trận mưa hoa, nhanh chóng bay về phía chân trời mất hút……
Sức mạnh trong cơ thể còn chưa ổn định, Hoa Nguyệt Phong không chống đỡ nổi ngã vào vòng tay Lâm Chiêm. Nước da y tái nhợt, hệt như cái ngày y ngã trong vườn mai, không khỏi khiến người ta đau lòng.
Lần trước lấy mạng đổi mạng, tuy đổi máu để trì hoãn thời cơ cho Tẩy tủy chú phát tác, nhưng dù gì vẫn không phải diệt trừ tận gốc. Hoa Nguyệt Phong đã sớm không còn cường đại như trước, thân thể lại phải chịu đựng đau đớn như vậy, cũng chẳng nghi ngại gì nữa, lại là một lần giậu đổ bìm leo.
“Cung chủ, ngươi sao rồi? Xin lỗi, ta thật vô dụng, chỉ biết trơ mắt nhìn ngươi đau đớn.” Lâm Chiêm ôm chặt lấy thân thể Hoa Nguyệt Phong. Sau cơn co giật chân tay y vẫn còn run rẩy, yếu ớt nhìn vào Lâm Chiêm, mỏng manh như con chim non mới sinh, ngay cả hô hấp cũng không ổn định.
“Điện hạ đừng tự trách, ngay cả ta cũng không làm được gì thì sao em chống lại được?” Hoa Nguyệt Phong dường như cười nhẹ, “Hiện giờ trong thân thể ta chứa chấp sức mạnh của ác ma, đã là đọa thần. Một ngày kia ma tính thức tỉnh sẽ trở thành ma đầu chân chính.”
Hàng mi dài của Hoa Nguyệt Phong run lên, đôi mắt trong veo nhìn vào Lâm Chiêm, “Điện hạ, nếu ngày đó thật sự đến, chỉ mong Điện hạ hãy đừng niệm tình, ngay khi giải được Tẩy tủy chú hãy gϊếŧ chết ta.” Ủa rồi giải chú làm gì, rồi thì Lâm Chiêm cũng chết theo à:))
“Nếu như Minh Kính thật sự có khả năng phá giải Tẩy tủy chú thì sức mạnh ác linh này có tính là gì?” Lâm Chiêm nghiêm túc nhìn Hoa Nguyệt Phong, ngữ khí kiên định, “Ta đã vì ngươi mà đoạn tuyệt với cả thiên hạ, nếu thiên hạ này không có ngươi, vậy cái mạng này còn ích lợi gì nữa?”
Lâm Chiêm sợ đau sợ chết, nhưng cậu cũng sợ lẻ loi một mình. Ở thế giới này cậu chỉ tin tưởng một mình Hoa Nguyệt Phong, cậu muốn tương lai có người này tồn tại. Nếu phải lựa chọn giữa mạng sống của mình và người nọ, giữa thong dong chịu chết và vạn kiếp cô độc, cậu chọn vế trước.
“Nếu như đã nỗ lực mà vẫn không thể đảo ngược tình thế, ta sẽ cùng ngươi đối mặt. Ta sẽ không bao giờ là kẻ thù của ngươi, điều này không bao giờ thay đồi.”
Người nằm trong l*иg ngực khẽ khàng gật đầu, khóe miệng cười nhạt. Y rúc vào lòng Lâm Chiêm, tìm một góc thoải mái rồi từ từ khép mắt lại.
“Điện hạ, ta muốn lười biếng trong vòng tay của người.”