Bạn Trai Qua Mạng Là Người Ngoài Hành Tinh

Chương 11

Sau khi hỏi ra câu đó, Lục Tinh Vọng còn kiên nhẫn chờ đợi một lúc.

Nhưng có vẻ anh đã đánh giá cao chỉ số thông minh của Giản Muội rồi. Chờ mãi mà chẳng thấy hồi âm, người bình thường lúc nào cũng ba hoa chích choè mà hôm nay lại im thin thít, rõ ràng là không hiểu ý anh, thậm chí còn tưởng anh có hứng thú với giáo viên của cậu, bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu về cô giáo Vương như thế nào.

Lục Tinh Vọng: "..."

Cuối cùng,

Thấy Giản Muội sắp sửa chuyển chủ đề sang giới thiệu giáo viên các môn khác, Lục Tinh Vọng kịp thời ngắt lời: 【Cậu không cần phải làm bài tập à?】

Giản Muội lúc này mới sực tỉnh: "À ừ, phải làm."

Lục Tinh Vọng như có ẩn ý mà hỏi tiếp: 【Nội dung hôm nay học đã nắm vững hết chưa?】

Giản Muội chẳng mảy may nghi ngờ gì, chỉ là vừa lúc Lục Tinh Vọng nhắc đến, cậu lại đang cầm quyển sách giáo khoa mới phát, nhìn thấy quyển Toán liền không nhịn được mà than thở: "Mấy môn khác thì ổn, chỉ có Toán là..."

"Haizz... Toán khó quá đi."

"Mình ghét nhất là môn Toán."

"Không hiểu sao dù có thay vào phương trình rồi mà mình vẫn cứ tính sai."

"Hôm nay cô giáo còn giao một quyển bài tập, mình vừa mới xem qua, bài nào cũng khó..."

Dù Giản Muội than thở rất não nề, nhưng ở một nơi khác, người đang ngồi trước bàn học trong một căn phòng sang trọng, sau khi thấy dòng tin nhắn này, hàng lông mày vốn luôn lạnh nhạt lại khẽ nhếch lên, ngón tay thon dài đặt trên bàn gõ nhẹ, như thể đang hỏi bâng quơ: 【Bài nào?】

Giản Muội không chút nghi ngờ, thấy Lục Tinh Vọng tò mò, bèn chụp ảnh gửi qua: "Hai bài này."

Từ sau lần đó cách đây nửa tháng, cậu đã lờ mờ đoán được Lục Tinh Vọng cũng học dốt như mình. Mà học dốt cũng có cái lợi của học dốt, giống như cậu đã tìm được một người bạn chung hoạn nạn để cùng nhau than thở, chia sẻ tâm trạng.

"Khó ghê nhỉ?"

"Nhìn muốn nổ cả đầu luôn ấy chứ."

"Có một bài mình thử làm rồi, không biết có đúng không..."

Lục Tinh Vọng đưa ra kết luận ngắn gọn: 【Sai rồi】

Giản Muội đang thao thao bất tuyệt bỗng khựng lại.

【Bước thay số ở tổ thứ ba bị sai】 Lục Tinh Vọng chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra vấn đề: 【Ngay cả khi dùng cách tính sai của cậu, thì ở tổ cuối cùng, phép chia cũng bị sai】

Giản Muội: "?"

Trong tưởng tượng của cậu, chẳng phải Lục Tinh Vọng cũng là học tra như mình sao?

Cậu vội vàng cầm quyển bài tập lên kiểm tra lại, rồi thử thay số vào phương trình theo cách Lục Tinh Vọng chỉ, ôi chao... sao tự dưng lại làm được rồi?

Giản Muội gửi kết quả tính toán cho anh: "Vậy có đúng không?"

Lục Tinh Vọng: 【Ừ】

"Woa!"

"Cậu học nhanh ghê!"

"Hôm nay cậu khai giảng cũng học bài này à?"

Giản Muội thật lòng mừng cho người bạn của mình: "Giỏi quá đi!"

Lục Tinh Vọng nhìn thấy tin nhắn của cậu, ánh mắt lóe lên, nhưng cũng không có phản ứng gì quá đặc biệt, chỉ thản nhiên đáp: 【Trường chúng tôi khai giảng muộn hơn trường cậu】

Giản Muội ngẩn người, thật ra rất nhiều lần, tuy Lục Tinh Vọng ít khi chia sẻ về bản thân, nhưng cậu cũng mơ hồ nhận ra cuộc sống của bọn họ có rất nhiều điểm khác biệt.

【Hơn nữa】

Lục Tinh Vọng luôn có thể thản nhiên nói ra những lời khiến người ta kinh ngạc: 【Tôi đã nghỉ học rồi】

Giản Muội nhìn dòng tin nhắn hồi âm, ngây người ra. Tuy Lục Tinh Vọng chưa từng nói rõ tuổi của mình, nhưng Giản Muội đoán chắc cũng trạc tuổi cậu, trước đây lúc hỏi bài, Lục Tinh Vọng cũng không biết làm, chứng tỏ anh không phải là người đã tốt nghiệp, vậy mà giờ anh nói đã nghỉ học, chẳng phải là bỏ học giữa chừng sao? Chắc là có nỗi khổ tâm gì đó.

Vậy mà mình còn ngu ngốc khơi gợi nỗi đau của người ta!

Giản Muội vội vàng gõ chữ: "Xin lỗi."

"Mình không nên hỏi cậu mấy bài này." Giản Muội còn gửi kèm một biểu tượng khóc lóc: "Tha lỗi cho mình nhé."

Thiên tài thiếu niên đã sớm lấy được bằng tốt nghiệp cấp cao từ học viện hoàn toàn không hiểu Giản Muội đang nói gì, nhưng mà cũng phải thôi, rất nhiều lần anh không thể nào bắt kịp mạch não của cậu nhóc ngốc ngếch này.

【Không sao】 Lục Tinh Vọng không hề để tâm: 【Cơ bản tôi đều biết làm】