Bạn Trai Qua Mạng Là Người Ngoài Hành Tinh

Chương 9

Nửa tháng sau.

Tháng Chín oi ả vẫn chưa chịu buông tha, ánh nắng chói chang thiêu đốt mặt đất, tiếng ve sầu râm ran thưa thớt vọng lại. Trên con đường nhỏ trong khu phố, những cụ già dắt chó đi dạo từ sáng sớm thong thả bước, còn trong nhà họ Giản, tiếng bà mẹ, Thẩm Mĩ Na, không ngừng cằn nhằn vang lên.

"Bình nước mang theo chưa con?"

"Hộp thuốc đâu, cái này nhất định phải để trong túi đấy."

"Khẩu trang nữa, mẹ để sẵn một túi trong cặp rồi, đến chỗ đông người nhớ đeo vào nhé."

"Còn..."

Giản Muội nghe mẹ dặn dò không ngớt, thật ra những lời này cậu đã nghe đến nhàm tai rồi. Vệ sinh cá nhân xong, ăn mặc chỉnh tề bộ đồng phục, cậu đeo cặp sách xoay người lại, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con biết rồi mà."

Có lẽ thấy vợ còn muốn nói tiếp, Giản phụ từ phòng thay đồ đi ra liền lên tiếng ngăn cản: "Thôi nào, Muội Muội chỉ đi học thôi mà, đâu phải ra chiến trường đâu. Hơn nữa trong trường còn có giáo viên, em đừng dặn nữa."

"Anh biết gì chứ?" Thẩm Mĩ Na trừng mắt nhìn chồng.

Người phụ nữ lại kiểm tra đồ đạc một lần nữa: "Em còn phải dặn dò giáo viên, ở trường đừng cho Muội Muội tham gia những hoạt động quá mạnh, với lại..."

Giản phụ nhìn vợ vẫn chưa thể yên tâm, bất đắc dĩ cười cười. Ông nhìn sang con trai đang đứng bên cạnh, nhún vai, hạ giọng nói: "Đừng để ý, mẹ con chỉ là quá lo lắng thôi."

Giản Muội cong cong khóe mắt, hiển nhiên là cậu không để bụng, còn nhích lại gần ba hơn một chút, giọng nói trong trẻo: "Con biết mà."

Hai cha con nhìn nhau, cùng bật cười.

Ngày đầu tiên khai giảng tháng Chín, con đường dẫn đến khu trường học đặc biệt đông đúc. Hai hôm trước vừa có một trận mưa bão, nhiệt độ giảm mạnh. Đến cổng trường, dòng người chen chúc, nhìn đâu cũng thấy người, học sinh, phụ huynh đưa con em đến trường, tiếng cười nói rộn ràng, còn náo nhiệt hơn cả phiên chợ.

Thẩm Mĩ Na đưa Giản Muội lên lầu hai, tìm đến phòng học: "Con vào tìm chỗ ngồi trước đi, mẹ đi chào hỏi giáo viên chủ nhiệm một lát."

Trong lớp đã có vài người đến, tiếng trò chuyện rôm rả thỉnh thoảng lại vọng ra.

Giản Muội đứng ở cửa, bỗng có chút do dự và rụt rè. Cậu đã nhiều năm rồi không đến trường, giờ đến nơi lại bỗng dưng mắc chứng sợ xã hội.

Giản phụ nhìn thấy hết, lên tiếng: "Cùng vào đi, Muội Muội năm nay học lớp 8, là học sinh mới chuyển đến, cũng nên gặp giáo viên chủ nhiệm để tìm hiểu tình hình một chút."

Thẩm Mĩ Na nghe vậy cũng thấy hợp lý: "Vậy cũng được."

Giáo viên chủ nhiệm là một phụ nữ gần 40 tuổi, tác phong nhanh nhẹn, mặc trên người bộ vest công sở màu vàng mơ, bàn làm việc cũng được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Khi trao đổi cũng rất chuyên nghiệp, tỉ mỉ tìm hiểu tình hình của Giản Muội, còn cẩn thận trao đổi WeChat với phụ huynh, từ đầu đến cuối không hề có thái độ thiên vị, cũng không vì biết gia đình Giản Muội giàu có mà tỏ ra nhiệt tình thái quá.

Cuối cùng,

Khi cuộc gặp sắp kết thúc, Thẩm Mĩ Na định đưa Giản Muội đến lớp thì bị giáo viên ngăn lại.

Cô giáo nói: "Chị Thẩm, để tôi đưa con đi là được rồi. Chị đã đưa con đến trường, tôi là giáo viên chủ nhiệm của con, tự nhiên sẽ chăm sóc con chu đáo. Con đã vào đây rồi, phải học cách rời xa bố mẹ để tự lập, hơn nữa... thân phận của chị xuất hiện ở những nơi đông người như thế này e là không tiện, sợ rằng sẽ gây ra những rắc rối không đáng có."

Thẩm Mĩ Na do dự một chút. Dung mạo bà rất xinh đẹp, làn da trắng mịn màng không tì vết, đặc biệt là gương mặt trẻ hơn so với tuổi rất nhiều. Thời trẻ bà từng là một minh tinh nổi tiếng, nay đã ngoài tứ tuần nhưng trông vẫn như thiếu nữ đôi mươi, được giới giải trí mệnh danh là "nữ thần không tuổi", là thanh xuân trong lòng biết bao người.

Giản phụ vỗ vai vợ: "Thôi nào, đừng lo lắng nữa, yên tâm giao con cho giáo viên đi."

Thẩm Mĩ Na nhìn Giản Muội đang đứng ngoan ngoãn bên cạnh cô giáo. Họ đã nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, còn đứa trẻ này vẫn luôn ngoan ngoãn đứng chờ, không hề ồn ào, quấy khóc. Giờ phút này, có lẽ là nhận ra ánh mắt của bà, Giản Muội ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn bà, sau đó nở một nụ cười: "Mẹ về đi ạ, con đi với cô giáo là được rồi."

Nụ cười ấy thuần khiết đến lạ, như có thể gột rửa mọi ưu phiền trong lòng người.

Thẩm Mĩ Na cuối cùng cũng yên tâm, nhưng lại bất giác đỏ hoe khóe mắt. Bà gật đầu lia lịa, cuối cùng cũng cùng chồng rời khỏi văn phòng.

Trong văn phòng chỉ còn lại Giản Muội và cô giáo.

Cô giáo lên tiếng: "Đi theo cô."

Hành lang dãy nhà dạy học ngoằn ngoèo, có phần phức tạp. Lúc này chuông vào lớp đã reo, vì là lớp 8, đều là những học sinh đã lên lớp từ năm ngoái, nên mỗi lớp học cơ bản đều kín chỗ. Đi qua ngã rẽ cầu thang đến phòng học cuối hành lang, cô giáo dừng lại, cúi đầu hỏi: "Hồi hộp à?"

Cậu bé đeo cặp sách bên cạnh khẽ gật đầu, nhưng khi bị cô giáo hỏi, lại vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Không ạ."

"Hít thở sâu vài cái, đừng căng thẳng." Giọng cô giáo luôn nghiêm khắc, nhưng lại rất tinh tế: "Lúc nãy ở văn phòng an ủi mẹ em, cô còn tưởng em sẽ không hồi hộp."

Giản Muội khẽ nói: "Nếu em tỏ ra hồi hộp thì mẹ em sẽ càng lo lắng hơn ạ."