Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương
Tàng Thư Lâu của ma cung rất lớn, muốn tìm một quyển sách ở bên trong, cần hao phí nhân lực và thời gian cực lớn.
Cũng may, bọn họ chỉ cần tìm sách về yêu thú là được rồi.
Tu sĩ đọc sách dùng thần thức đảo qua là được rồi, giống như bộ lọc sàng lọc tin tức, cho nên hiệu suất rất cao. Tần Lâm phái hai mươi người đến tìm kiếm tin tức, ba ngày sau, y nhận được đáp án.
Đó là một loại bí pháp tương đối thiên môn, yêu thú sau khi tu luyện có thể làm cho hồn phách ly thể, sau đó thần hồn ngưng thật cùng người bình thường không có khác nhau mấy. Mà sau khi ly thể, thân thể sẽ chỉ lưu lại thiên tính, và bản chất của nó sẽ khiến cơ thể sống theo như những con thú phàm trần bình thường.
Loại bí pháp này được sử dụng khi cơ thể suy yếu, hồn phách ly thể có thể ôm thân thể thu nhỏ đi tìm thiên tài địa bảo vì mình tu bổ thân thể. Nếu như dùng thân thể đi tìm bảo vật mà nói, ngược lại là một trói buộc, đau đớn sẽ liên lụy bọn họ.
Dùng thần hồn thì khác, tuy rằng thần hồn công kích có nguy hiểm nhất định, có thể dẫn đến hồn phách của mình bị phản phệ bị thương. Nhưng khi thân thể suy tàn, thì sức mạnh tinh thần và sức mạnh thể chất đều không thể sử dụng, vậy nên trực tiếp sử dụng sức mạnh của linh hồn thì tốt hơn.
Liễu Hiên chính là dựa vào bí pháp này quen biết được Tần Lâm, được Tần Lâm mang về hảo hảo dưỡng.
Sau khi xem xong ngọc giản này, Tần Lâm đau lòng không chịu nổi.
Hiên Hiên của hắn trước khi gặp y, đã không biết gặp bao nhiêu chuyện nguy hiểm nữa. Cũng may thần hồn không bị tổn thương, nếu không sẽ gặp rắc rối.
Chỉ riêng một Tử Phủ cần chữa trị đã hao phí bọn họ nhiều năm như vậy, tiêu hao vô số thiên tài địa bảo, đến bây giờ vẫn như cũ không thể triệt để chữa trị. Nếu như thần hồn bị thương, vậy quả thực không dám nghĩ tới.
Cũng may là, Liễu Hiên không xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa đoạn thời gian trước y tìm về dược liệu nọ đã là vị thuốc cuối cùng, sau khi phục hồi Tử Phủ là Hiên Hiên có thể triệt để khỏi hẳn. Đến lúc đó, Hiên Hiên cũng không cần một mực không thể trở về thân thể.
Nghĩ đến Liễu Hiên dùng thân thể mèo con bán manh với y......
Tần Lâm suýt nữa chảy máu mũi.
Y! Nhất định! Không! Thể! Chống lại! Cái! Loại! Lông! Nhung! Nhung! Này!!
A a a! Mèo con đột nhiên biến thành người yêu, cái cảm giác hạnh phúc này...
Tần Lâm trong lòng nóng rực, chẳng trách y lại yêu thích mèo con đến vậy. Xưa nay dù có thấy lông cũng kìm lại được.
Còn tưởng rằng mình cưng chiều mèo con là vì Liễu Hiên mà yêu ai yêu cả đường đi, hiếm khi gặp phải một nhóc lông xù có thể xoa xoa cho nó mà không hề lo lắng. Hiện tại y đột nhiên hiểu ra, những nguyên nhân này chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất chính là, bởi vì mèo con và Liễu Hiên quá giống nhau, y vẫn luôn đem Liễu Hiên lúc trước khi còn bé yêu thương cưng chiều.
Mỗi ngày tùy ý mèo con ở trên người mình trèo lên bò xuống tạo sóng, nếu thật sự chỉ đơn thuần là một con sủng vật, y sẽ không dung túng như thế được.
Tần Lâm hiện tại chỉ muốn lập tức xuất hiện bên cạnh mèo con và Liễu Hiên, đến bên họ, nói cho cả hai biết, y yêu bọn họ bao nhiêu.
“Những chuyện còn lại các người giải quyết, bổn tọa còn có việc.” Trong lòng có kích động thế nào đi nữa, vẻ mặt Tần Lâm vẫn bình tĩnh.
Điều này làm cho các thuộc hạ căn bản không biết trong lòng Ma Tôn nghĩ như thế nào, trong lòng không khỏi vì phu nhân mà chảy mồ hôi hột.
Phu nhân là yêu tu, trong trường hợp Ma tôn cảm thấy bị lừa dối... Hơn nữa Ma tôn luôn luôn chán ghét yêu tu...
Ôi! Ca này khó quá.