Cưng chiều em vô hạn – Mộ Thời Yên
Editor: Yurissuniverse
Tống Thành lại gọi thêm một lần nữa, những vẫn không có ai trả lời.
Hơi thở không ổn định, hắn bực bội giật mạnh cà vạt ra, khuôn mặt vốn luôn vui vẻ hiếm khi có tâm trạng xấu giờ phút này đã bắt đầu xuất hiện sự nặng nề và cáu kỉnh, hoàn toàn có thể so sánh với màn đêm thâm trầm ngoài kia, thực sự nhìn rất đáng sợ khiến người khác phải kinh hồn bạt vía.
Hắn vốn đến Lan Thành để dỗ bạn gái nhưng lại chưa bao giờ nghĩ là có thể gặp được Lục Nghiên ở đây.
Không đúng.
Bây giờ có lẽ phải gọi là Hoắc Nghiên mới đúng!
Thật ra ban đầu hắn cũng không có chú ý lắm, nhưng lần gặp nhau ở câu lạc bộ tư nhân Thanh Sóng đã để lại ấn tượng rất sâu sắc với hắn, đặc biệt là kiểu tóc kia khuôn mặt kia, còn có khí chất lạnh lùng độc nhất vô nhị đó.
Dù gì bây giờ Lục Nghiên cũng là người chồng trên danh nghĩa của Minh Lê, cũng xem như là người nhà, hắn cũng muốn qua chào hỏi và hỏi xem anh có cần giúp đỡ gì không, không nghĩ tới, ngay khi vừa đến lại nghe được người của nhà họ Thẩm gọi anh là Hoắc tổng, còn nói là rất vui khi được hợp tác cùng anh.
Lục Nghiên trở thành Hoắc Nghiên…….
Kiểu tóc, khuôn mặt đều giống nhau như đúc, Tống Thành chắc chắn sẽ không nhận lầm người!
Vẫn không liên lạc được với Minh Lê.
Tống Thành vừa tức vừa lo lắng, cầm điện thoại chạy theo để hỏi rõ Lục Nghiên.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến……
*
Sắc trời càng lúc càng tối, ánh trăng sáng ngời cùng những ngọn đèn lộng lẫy đan xen vào nhau tạo thành một luồng sáng bao phủ Lan Thành.
Lục Chi Úc kẹp một điếu thuốc trong tay, trong mắt mang theo ý cười nhìn Hoắc Nghiên bên cạnh, thản nhiên nói: “Dự án hợp tác lần này với Thẩm thị đã thành công mỹ mãn, chú tính khi nào thì tiến vào Hoắc thị?”
Khóe môi Hoắc Nghiên cũng đang ngậm một điếu thuốc.
Ngón tay gầy lành lạnh lấy điếu thuốc xuống, làn khói trắng từ từ làm mờ đi khuôn mặt tuấn tú của anh, anh lạnh nhạt nói: “Sắp rồi.”
“Những người trong nhà họ Hoắc chắc chắn sẽ không để yên cho chú đâu,” Lục Chi Úc cười nhẹ nhắc nhở, “Đặc biệt là Hoắc Dung Cảnh và ông cụ Hoắc, nội bộ nhà họ Hoắc và cả Hoắc thị đều đang đánh nhau rất kịch liệt, chú nên cẩn thận một tí.”
“Ừm.”
Lục Chi Úc nhìn anh, đột nhiên nói: “Tôi nghe được phong phanh người bên nhánh thứ hai của nhà họ Hoắc muốn cưới tiểu thư nhà họ Thẩm đấy, nhà họ Thẩm ở Lan Thành cũng không thua kém gì nhà họ Minh đâu, có được sự giúp đỡ của họ cũng sẽ hỗ trợ rất nhiều, huống chi chưa kể đến sức ảnh hưởng và danh tiếng của các tiểu thư nhà họ Thẩm…….”
Ngừng một chút, hắn nhướng mày, ý cười ngả ngớn, tà mị càng khiến cho đôi mắt đào hoa hẹp dài trông càng thêm phong lưu, không đứng đắn: “Ngày nào đó mà Minh Lê bỏ chú, chi bằng chú hãy cưới một tiểu thư của nhà họ Thẩm đi?”
Giọng nói vừa dứt, một ánh mặt lạnh thấu xương quét ngay về phía hắn.
Khuôn mặt Hoắc Nghiên lạnh lẽo vô cảm, cùng một tia lạnh giá xuất hiện ở khóe môi anh.
Lục Chi Úc thấp giọng cười một tiếng, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn lại còn không ngừng đổ thêm dầu vào lửa: “Hay là chúng ta đánh cuộc thử đi, đánh cuộc liệu Minh Lê có bỏ chú không? Khi nào cô ấy sẽ bỏ đây ta?”
“Tôi phải đi rồi.” Không thèm để ý tới hắn, dập tắt đầu thuốc lá, Hoắc Nghiên lạnh nhạt thu hồi ánh mắt lại, bước chân dài rời đi.
Lục Chi Úc ngăn anh lại: “Êi, chờ tí tôi mang chú đi làm quen vài người trong giới ở Lan Thành này.”
“Lần sau,” Hoắc Nghiên vẫn tiếp tục bước đi, giọng nói trầm thấp rõ ràng, “Minh Lê đang chờ tôi ở nhà.”
(Yu: đỉnhhh)
“……”
Lục Chi Úc hừ một tiếng, lười biếng ngồi trên lan can, đôi chân dài tùy ý chống trên mặt đất, ngồi ngẫm nghĩ gì đó, ý cười bất lực hiện lên trong mắt hắn.
Hắn lắc lắc đầu.
Điếu thuốc giữa ngón tay sắp cháy hết, hắn thản nhiên bỏ nó vô gạt tàn, đứng dậy chuẩn bị quay lại sảnh tiệc để đưa bạn gái rời đi, khóe mắt vô tình bắt gặp một bóng dáng mờ mờ.
Biểu cảm Lục Chi Úc nhanh chóng đanh lại, hắn nhíu mày.
Đang muốn rời đi thì bóng dáng Tống Thành đột nhiên xuất hiện túm áo hắn lại, cậu ta túm chặt cổ áo đẩy Lục Chi Úc vào tường.
Lục Chi Úc ghét bỏ nói: “Cậu uống nhiều quá hả?”
“Mẹ kiếp!” Tống Thành chửi bậy một câu.
Tống Thành đột nhiên buông Lục Chi Úc ra, vẻ mặt bực bội cởi ra hai nút áo, cậu ta nhìn chằm chằm Lục Chi Úc vẫn còn đang cười, giọng đầy tức giận, căm hận hỏi: “Anh Úc, hôm nay anh nhất định phải giải thích rõ ràng mọi chuyện cho em biết, sao anh biết Lục Nghiên! Anh rất thân với anh ta hả?”
Lục Chi Úc theo thói quen sờ sờ tìm thuốc lá thì hơi dừng lại.
Liếc nhìn cậu ta một cái, Lục Chi Úc vẫn không trả lời, môi mỏng hơi nhếch lên, vẫn luôn là một bộ dáng không đứng đắn hỏi: “Chú em đây là làm sao vậy?”
Tống Thành tức điên cả người lên.
“Anh à, anh đã sớm biết rõ mọi chuyện đúng không!” Cơn giận bùng nổ không thể ngăn cản lại, ngực Tống Thành phập phồng kịch liệt, cậu nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ, “Họ anh ta vốn không phải là Lục, anh ta tên là Hoắc Nghiên có đúng không!”
Vẻ mặt Lục Chi Úc không thay đổi gì đốt điếu thuốc lên.
Thấy rõ chuyện trước mắt rồi, Tống Thành nào còn không hiểu nữa?
“Anh Úc!” Cậu lạnh lùng cau mày.
Lục Chi Úc cười nhếch mép nói: “Ừa, anh đây.”
Tống Thành: “……”
Mẹ nó!
Cậu thực sự không nhịn được mà chửi bậy thêm một lần nữa.
“Minh Lê là em gái của chúng ta đó!” Sợ bị người khác nghe thấy, cậu cố ý hạ giọng xuống, nhưng dù vậy, cơn giận vẫn dâng trào rất mãnh liệt, “Sao anh sao lại đi giúp một người ngoài lừa em ấy, gạt em ấy hả!”
Cậu rất tức giận vì sự lừa dối của Lục Nghiên, nhưng giờ phút này còn tức giận hơn vì sự giấu giếm, che giấu của Lục Chi Úc.
“Minh Lê…..” Hơi thở của cậu có hơi không ổn định, “Chúng ta từ nhỏ đã chăm sóc em ấy, yêu thương, cưng chiều em ấy, cho dù con bé với Yểu Yểu có kết hôn đi nữa, có già đi đi nữa, hai đứa cả đời đều là em gái của chúng ta, anh Hành đã không ở đây, chúng ta lại càng phải che chở, bảo vệ em ấy hơn, cớ sao anh lại có thể………”
“Anh có biết hay không, Minh Lê, em ấy hận nhất là người khác lừa dối mình đó? Mẹ nó rốt cuộc ai mới là người thân của anh hả!” Cậu tức giận chửi mắng.
“Tống Thành.”
“Đừng có gọi em nữa!”
Tống Thành đang cực kỳ nóng nảy, vẻ mặt khó coi vô cùng, cậu còn muốn nói gì nữa, thì bỗng nhiên một ý nghĩa chợt lóe qua rồi biến mất.
“Lục Nghiên…..” Cậu không thể tin được mà quay đầu lại nhìn Lục Chi Úc, hô hấp dồn dập, đôi mắt mở to tràn đầy sự khϊếp sợ, “Anh ta cũng họ Lục? Anh Úc đừng nói với em là giữa hai người có mối quan hệ bí mật nào đó nhé!”
*
Tống Thành nổi giận đùng đùng lên xe, bảo tài xế chạy nhanh đến sân bay.
Điện thoại Minh Lê vẫn không gọi được.
Với tính cách của em ấy……
Bây giờ khi đã bình tĩnh hơn, Tống Thành bắt đầu thấy có hơi hối hận.
Có lẽ hắn không nên hấp tấp như vậy, hắn nên gặp mặt cô, để ít nhất nếu có chuyện hắn còn có thể chăm sóc cho cô được.
Nhưng mà bây giờ……
Hắn bực bội vò vò tóc mình, sau mới phát giác rằng đáng lẽ hắn nên gọi cho Tống Yểu chứ nhỉ, nhờ con bé đi tìm và túc trực bên cạnh Minh Lê ngay, lại không ngờ điện thoại của Tống Yểu cũng không gọi được.
“Mẹ nó.” Hắn nhỏ giọng chửi một tiếng.
Nghĩ đến gì đó, hắn quay sang gọi cho Lâm Mộ Thâm, chờ bên kia kết nối, nhanh chóng kể lại sự tình bên này cho anh ta, giọng điệu rất trịnh trọng nói với anh ta nhất định phải tìm được Minh Lê ngay.
Lâm Mộ Thâm nhận được cuộc gọi của Tống Thành ngay sau khi vừa kết thúc xong một cuộc họp video với bên nước ngoài, anh ta hơi mệt nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút, ấn ngón tay giữa chân mày, khi nghe được sự thật từ phía Tống Thành thì động tác cũng đột ngột dừng lại ngay.
“Mày nói gì cơ?” Anh ta đột nhiên bật dậy, hơi thở không ổn định, khuôn mặt anh tuấn nặng nề và âm trầm vô cùng, anh ta rất bất ngờ với tin này.
Tống Thành nghĩ đến cũng tức giận không kém, sau dặn đi dặn lại: “Nghĩ cách đi tìm Minh Lê đi, xem con bé đang như nào, tao gọi cho em ấy hoài nhưng vẫn không liên lạc được, tao lo lắng em ấy sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó.”
Lâm Mộ Thâm mím rất chặt đôi môi mỏng của mình, bàn tay buông lỏng bên người anh lặng lẽ nắm chặt lại thành nắm đấm.
Thật lâu sau, anh ta mới nói một câu: “Tao biết rồi.”
Cuộc gọi kết thúc.
Trong cổ họng hơi khó chịu, kéo cà vạt xuống, Lâm Mộ Thâm lại gọi cho Minh Lê nhưng cũng không ai bắt máy.
Cau mày, anh ta sải bước đi thật nhanh.
Đưa tay lên mở cửa, thì một giây tiếp theo cửa phòng lại được mở từ bên ngoài vào.
“Lâm Mộ Thâm.”
Bước chân Lâm Mộ Thâm khựng lại.
“Ầm——”
Cửa phòng bị một người phụ nữ đóng sầm lại.
*
Đêm đã khuya.
Bóng trăng nghiêng ngả, có một chiếc Bentley màu đen đang phóng như bay trên đường.
Đèn đường bên ngoài xe không ngừng lùi xa về phía sau, ánh sáng le lói, nửa bên mặt Hoắc Nghiên lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối, như được ngâm với bóng tối bên ngoài kia, khiến cho biểu cảm trên mặt anh càng thêm khó đoán, không ai nhìn thấu được.
Lòng bàn tay vuốt nhẹ qua màn hình điện thoại, thanh thông báo trống vắng không có hiện gì cả.
Hai mắt khép hờ, anh nhẹ giọng ra lệnh: “Nhanh lên.”
“Dạ, Hoắc tổng.” Tài xế gật đầu.
Nhưng thật ra tốc độ xe đang là rất nhanh rồi, chỉ khoảng mười phút nữa sẽ về đến biệt thự.
Tài xế lại tăng tốc lên, rút ngắn được năm phút.
Cuối cùng đã về đến biệt thự.
Căn biệt thự rực rỡ, sáng trưng với những ánh đèn.
Yết hầu Hoắc Nghiên hơi chuyển động, anh đẩy cửa xe bước xuống.
“Hoắc tổng,” Đường Cách đã đợi sẵn bên ngoài biệt thự, vừa thấy anh xuống xe đã nhanh chóng chạy lên tiếp đón, chủ động báo cáo lại tình hình: “Phu nhân sau khi về cũng không có ra ngoài, vẫn luôn ở lầu 3, tâm trạng cô ấy cũng khá tốt, ăn cơm chiều xong cô ấy vẫn luôn chơi dương cầm.
Đôi mắt sâu thẳm khẽ nheo lại, bước chân Hoắc Nghiên hơi chậm lại, giọng nói khàn khàn trầm trầm từ môi mỏng anh vang lên: “Cho tới bây giờ?”
Đường Cách hơi không hiểu lắm.
“Dạ đúng vậy phu nhân vẫn đàn cho tới tận bây giờ vẫn chưa có nghỉ.”
Hoắc Nghiên nhấc mắt liếc về phía cây dương cầm, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh không xuất hiện cảm xúc gì khác, nhưng ánh mắt dường như đã lặng lẽ trở nên dày đặc bóng tối, màu đen đó đang quay cuồng trong mắt anh.
Ở nước ngoài, anh chỉ thấy cô chơi đàn có một lần trong một ngày thôi.
Lần đó cô ấy…….
“Cậu đi nghỉ ngơi đi.” Hoắc Nghiên trầm giọng nói.
Đường Cách đã rời đi.
Nhập mật mã, Hoắc Nghiên đẩy cửa biệt thự ra bước vào.
Tiếng đàn lanh lảnh từ từ bay vào tai anh, giống với giai điệu mà cô đã chơi cả ngày ở nước ngoài lần đó.
Hoắc Nghiên khẽ mím môi lại.
Đứng im đó một lúc, anh bước chân dài về phía nơi phát ra âm thanh kia.
Ánh đèn rực rỡ từ trần nhà hắt xuống, như bao trùm không gian kia lại thành một vòng khép kín, cô ngồi ở trước cây dương cầm, mặc một chiếc váy hai dây màu đen, tấm lưng trắng như tuyết cùng với đôi xương bướm mờ mờ ảo ảo rất gợi cảm.
Vô thức khiến lòng người mê đắm, say mê.
Hoắc Nghiên bước đến gần.
Minh Lê đã nhận ra, bởi vì có một luồng hơi thở lạ đã xuất hiện trong không khí, hơi thở mát lạnh độc nhất vô nhị chỉ có ở anh.
Rất rõ ràng.
Cô cũng không dừng lại vì sự xuất hiện của anh, mà vẫn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, cô tập trung chơi cây dương cầm cô yêu thích, ngăn cản mọi thứ lại, kể cả anh, kể cả hơi thở kia và cả cái cách anh đang nhìn cô chăm chú.
Mãi một lúc sau, khi đầu ngón tay cô chạm vào nốt nhạc cuối cùng.
Thì lúc này tiếng đàn đã đột ngột dừng lại.
Lông mi khẽ run lên, vỗ vỗ tạo thành một hình vòng cung xinh đẹp che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt. Minh Lê rút tay về, quay người lại.
Bóng dáng cao lớn của anh đang đứng cách cô chỉ vài bước chân.
Một người đứng, một người ngồi.
Dưới ánh đèn, Minh Lê ngẩng khuông mặt tinh xảo lên nhìn anh.
“Lục Nghiên,” đôi môi đỏ hồng của cô cong lên thành một đường vòng cung nhạt, ý cười hiện ra, giữa chân mày ánh lên một chút kiêu ngạo, cô hỏi, “Em đàn nghe có hay không?”
Lời editor: 👀👀 Thôi rồi.
*À như mn thấy là sẽ có sự thay đổi về xưng hô một tí nhé, khi Tống Thành với Minh Lê là khác còn với trong chap này thì Lục Chi Úc là một người anh lớn, thân thiết nên Tống Thành sẽ đổi lại thành cậu nhé. Vì truyện có khá nhiều nhân vật, nên tùy đối thoại, tùy nhân vật, tùy diễn biến cảm xúc thì xưng hô cũng sẽ đổi theo nhé.
*Nên hông phải Yu type sai đâu nha, nhưng nếu cấn chỗ nào thì cứ bình luận, Yu sẽ xem lại rồi giải đáp cho mn🤗🤗🤗