Cưng Chiều Em Vô Hạn

Chương 4

Đầu ngón tay nhẹ xẹt qua, khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo không biểu tình đứng dậy, vẫn như cũ không mang dép lê, đôi chân trần dẫm lên nền gạch mát lạnh đi vào phòng thay quần áo, cô ngồi xổm xuống tìm kiếm trong túi mang về từ hôm qua.

Mở ra --

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp bỗng nheo lại, khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo.

Hộ chiếu của cô không thấy.

Nếu xác định không phải là làm mất, chỉ có một khả năng, đã bị ai đó cầm đi.

Minh Lê lẳng lặng ngồi xếp bằng trên mặt đất lưng thẳng tắp, làn da trắng như tuyết.

Hàng mi cong vυ't tựa như chiếc quạt nhỏ rũ xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt, cô hơi cúi đầu, cắn chặt môi, ngón tay từ từ nắm lại.

Cô cưới ai cũng được tuyệt không thể gả cho nhà họ Hoắc.

*

Tập đoàn Lâm thị.

Thư ký gõ cửa tiến vào văn phòng, liền thấy thân hình cao dài của nam nhân đang đứng ở cửa sổ sát đất, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

"Lâm tổng". Thư ký lên tiếng.

Lâm Mộ Thâm xoay người, khuôn mặt dưới ánh nắng càng thêm tuấn mỹ.

Thư ký mỉm cười, nhẹ nhàng đặt đồ vật trên bàn giám đốc: "Đây là chiếc nhẫn ngài đặt, ấn theo đúng kích cỡ ngài chọn, mặt khác địa điểm ngài yêu cầu cũng đã được sắp xếp, sẽ không có ai quấy rấy."

Lâm Mộ Thâm tầm mắt buông xuống.

"Được rồi, đi ra ngoài đi". Hắn thấp giọng nói.

Thư ký gật đầu: "Dạ."

Lâm Mộ Thâm đến gần, lấy đôi tay xinh đẹp từ túi quần, cầm hộp nhẫn lên, mở ra.

Ánh vào mắt là một chiếc nhẫn đơn giản nhưng không mất đi vẻ sang trọng.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng chậm chạp lướt qua, cảm xúc hơi lạnh, ý cười nhợt nhạt từ khóe miệng hắn tràn ra, kéo theo ý cười nơi đuôi mắt.

Cảm xúc nơi l*иg ngực đang đấu đá lung tung, cảm xúc như kìm nén đã lâu, Lâm Mộ Thâm cố hết sức kiềm chế, lấy ra điện thoại.

*

Chung cư.

Điều hòa nhiệt độ đầy đủ, phòng ốc mát mẻ, Minh Lê vẫn cảm thấy thật nóng như mới từ bên ngoài trở về, mồ hôi từng giọt từng giọt tuôn ra.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng thật ra cô có chút khẩn trương.

Từ nhỏ đến lớn, cô rất ít khi xuất hiện loại cảm xúc này.

Suy nghĩ thật lâu.

Minh Lê thở sâu, ngón tay trắng nõn tinh tế cầm lấy chiếc ly trên bàn trà, nhấp môi uống nước.

Leng keng --

Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Bất thình lình, Minh Lê sặc nước.

Khụ... Khụ khụ!

Khuôn mặt nhỏ không trang điểm bỗng ho khan khiến cho sắc mặt đỏ bừng.

Thật xấu hổ nha!

Có chút xấu hổ, cô cắn chặt môi dưới, cô kiềm chế, chuẩn bị đứng lên ra mở cửa sau khi đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh thong dong của mình.

Chân dẫm lên nền gạch mát lạnh mà bước.

Cô mím môi, vội tìm dép lê.

Cửa mở ra, ngón tay cô nắm chặt tay nắm cửa, lông mi run rẩy, đôi mắt khép hờ.

Xuất hiện trong tầm mắt cô, là khuôn mặt kiêu ngạo đẹp trai quen thuộc, vẻ mặt lãnh đạm, có cảm giác như khuôn mặt đó sẽ không bao giờ xuất hiện loại cảm xúc khác, chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen cực kì chỉnh tề, một nếp nhăn cũng không có.

Đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô, hơi thở mát lạnh bao phủ xuống.

"Minh tiểu thư".

Minh Lê nghe thấy giọng nói trầm thấp không cảm xúc của anh.

Không hiểu sao lúc này cô lại không cảm thấy khẩn trương.

Cô gật đầu, ngón tay đang nắm chặt tay nắm cửa buông ra, môi đỏ khẽ mở: "Anh vào đi."

"Ừ."

Theo ánh nhìn của anh, người phụ nữ xoay người đi vào phòng khách, dánh người mảnh khảnh, váy hai dây đơn giản khoác lên người cô lại cực kì đẹp, xương bướm gọi cảm như ẩn như hiện.

Hoắc Nghiên ánh mắt hơi tối.

Lục Nghiên, ngồi xuống. Minh Lê ngồi ở ghế sô pha mềm mại.

Hoắc Nghiên theo lời mà ngồi xuống.

Minh Lê nhìn anh, tuy đã quá quen với gương mặt anh trong ba năm nay, nhưng lúc này trong lòng cô lại không khỏi cảm thán, vệ sĩ của cô nha, không chỉ có gương mặt đẹp trai mà còn cả động tác cũng vô cùng ưu nhã, cao quý, thật đúng là cảnh đẹp ý vui.

Hơn thế nữa, đi kèm với khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ở anh luôn toát ra khí chất độc đáo và gợi cảm.

Thật là...

"Ngài tìm tôi có chuyện gì sao?" Giọng nói trầm thấp của anh đột nhiên vang lên.

Âm thanh đột ngột vang lên, Minh Lê hoàn hồn, hai má hơi nóng lên.

Cô thế nhưng lại...

"Đúng là có việc", Cô thẳng lưng, cô xấu hổ bỏ đi những suy nghĩ kiều diễm vừa rồi, nháy mắt vào thẳng chủ đề "Buổi sáng anh nói trước khi ngày hôm nay kết thúc, anh vẫn là vệ sĩ của tôi, yêu cầu của tôi, anh đều sẽ đáp ứng có đúng không?"

Ánh mắt gắt gao khoá chặt khuôn mặt cô, Hoắc Nghiên đem cảm xúc phiền muộn của cô thu vào đáy mắt, cuối cùng anh dừng ánh mắt trên vành tai đã đỏ lên của cô.

"Đúng vậy," âm tiết phát ra từ cổ họng, sau đó anh nhàn nhạt bổ sung, "Bất cứ chuyện gì."

Bất cứ chuyện gì...

Rõ ràng lời nói lạnh lùng không cảm xúc, nhưng cô vẫn cảm giác được rằng những chữ này như đánh vào trong lòng cô.

Giống như là lời hứa hẹn.

Cô nhìn về phía anh.

Ánh mắt anh cũng đang yên lặng nhìn cô.

Minh Lê nghĩ có thể là ảo giác của cô vì Lục Nghiên người nam nhân này tính tình lãnh đạm, lạnh lùng không thể có cảm xúc khác được.

Đè xuống cảm giác kì lạ kia, cô nhếch môi nói:" Vậy, trước trả lời tôi một vấn đề".

"Được".

"Lục Nghiên, anh có người mình thích chưa?"

Hoắc Nghiên nhướng mắt.

Thấy động tác của anh, lưng Minh Lê thẳng tắp: "Anh chỉ cần trả lời là có hay là không?"

Đầu ngón tay cô hơi run rẩy.

Tuy cô không chú ý tới, nhưng Hoắc Nghiên đã thấy được hành động nhỏ đó.

Yết hầu khẽ lăn, trong tim anh có cảm xúc khác lạ, dưới ánh nhìn không chớp mắt của cô, môi mỏng nhếch lên, anh trầm giọng nói: "Không có".

"Thật sao?"

"Đúng vậy".

Không có thật tốt.

Minh Lê thở phào nhẹ nhàng, buông lỏng ngón tay đang nắm chặt của mình: "Lúc trước anh nói, sau khi về nước anh có việc cần xử lý, không thể làm vệ sĩ cho tôi được nữa, việc đó. Là việc tư đúng không?"

Lời nói cuối cùng, cô thay đổi cách dùng từ.

Cô nhớ lúc trước, Minh Hành đã kể qua thân thế anh rất đáng thương, hai mẹ con anh bị đuổi ra ngoài từ khi anh còn nhỏ, làm vệ sĩ cho cô vì thiếu tiền.

Hiện giờ đã về nước, cô nghĩ rằng chuyện của Lục Nghiên hẳn là có liên quan tới gia đình.

Chẳng qua cô không có kiểm tra.

Lục Nghiên Minh Lê dừng một chút, suy nghĩ những lời sau nên nói như thế nào cho tốt.

Không khí nhất thời có trầm lắng một chút.

"Đúng vậy", một tia u ám lóe nhanh nơi đáy mắt, Hoắc Nghiên trầm giọng nói, "Minh tiểu thư, ngài muốn nói gì, cứ nói thẳng".

Anh rất bình tĩnh.

Lông mi chớp chớp, cô duỗi tay lấy chiếc ly trên bàn trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước.

Lục Nghiên, tay cầm chiếc ly, cô nhìn thẳng anh nói: "Tối hôm qua tuy rằng em uống say, nhưng có một câu cũng không phải nói giỡn".

Không chờ anh mở miệng, Minh Lê cánh môi lúc đóng lúc mở nói ra những lời trong lòng: "Lục Nghiên, cùng em kết hôn, làm vợ chồng trên danh nghĩa một năm được không?"

Khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn như mọi khi, lạnh lùng, không cảm xúc, sau khi nghe xong lời nói của cô vẫn không có chút biểu cảm nào khác.

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

Minh Lê cảm thấy, cô hoàn toàn không biết được giờ phút này ánh mắt anh có hàm ý gì.

"Lục Nghiên, anh đồng ý chứ?" Lông mi mảnh dài che khuất đi cảm xúc nơi đáy mắt, Minh Lê nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng "Hôn sự một năm, sau khi kết thúc em sẽ chuyển cho anh một ngàn vạn, xem như tiền thù lao".

"Đương nhiên, nếu anh thấy một ngàn vạn quá ít, có thể nói thêm yêu cầu của mình".

Lời nói vừa dứt, không khí càng thêm trầm lặng, dường như có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau, ngay cả nếu một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được. (Yu: bầu không khí này mà trong phim kinh dị là hết xảy lun).

Không ai nói gì.

Nhịp tim Minh Lê đập nhanh dần lên.

"Lục Nghiên?"

Hoắc Nghiên yết hầu lăn lộn.

"Lý do". Môi mỏng nhếch lên, anh hỏi.

Minh Lê nghe vậy, ý cười nhợt nhạt nơi khóe mắt, lông mày buông lỏng, thần kinh đang căng thẳng cũng cảm thấy thả lỏng hơn.

"Em không muốn kết hôn", cô không hề che giấu nói, "Huống chi đối tượng lại là Hoắc gia, em biết rõ, trốn được lần này, cũng không thể trốn lần sau, thay vì bị cưỡng hôn chi bằng đi trước một bước".

Hoắc Nghiên gật đầu.

"Vì cái gì là anh?" Môi mỏng tràn ra tiếng nói, anh không nhanh không chậm hỏi.

"Bởi vì ngoài Minh Hành anh là người em tin tưởng nhất" đôi mắt đẹp nhìn thẳng anh, Minh Lê hơi cong môi, không chút nghĩ ngợi, "Minh Hành nói ngoại trừ anh ấy, thì anh là người em có thể tin nhất, có chuyện gì cũng có thể tìm anh". (Yu: giống Yu cũng tin mỗi mẹ mình nhất, mỗi lần đặt hàng shoppe mà hàng đc giao chung vs đồ của mẹ là y rằng mẹ trả xiền cho Yu>3)

Giọng điệu cô thản nhiên, lại không phát hiện tia phức tạp vừa lóe lên trong mắt anh càng không phát hiện xương quai hàm của anh đang siết chặt lại.

"Lục Nghiên, anh đồng ý giúp em sao? Đây là yêu cầu cuối cùng của em".

Thật ra còn một nguyên nhân cô không nói, cho dù tối hôm qua cô say rượu khi dễ người ta, yêu cầu người ta ôm, nhưng tất cả đều khiến cô bất ngờ rằng cô không hề chán ghét khi tiếp xúc cùng Lục Nghiên.

Nói như vậy, cho dù ngày sau nếu có trường hợp cần tiếp xúc với nhau thì chuyện của họ cũng sẽ không lộ ra.

Kể cả chuyện say rượu xảy ra đêm qua.

Anh nói anh sẽ quên, đương nhiên cô cũng sẽ quên, kể cả giấc mộng xấu hổ kia.

Nhìn nhau thật lâu.

Hoắc Nghiên sắc mặt bình tĩnh, dưới sự mong chờ của cô, anh cuối cùng cũng gật đầu: "Được".

Minh Lê cong môi, đôi mặt lộ rõ ý cười.

"Đây là hợp đồng, bao gồm cả thỏa thuận trước và sau hôn nhân, em đã nhờ một người bạn luật sư xem qua, anh xem có cần thêm điều kiện gì không?". Cô nghiêng người lấy ra bản hợp đồng đã được chuẩn bị từ trước đưa cho anh.

Một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, khi cười lên càng thêm kiều diễm, động lòng người, nụ cười cô giống như ánh mắt trời ấm áp xua tan đi bóng tối trong lòng người, chỉ để lại luồng ánh sáng ấm áp.

Ánh mắt anh nặng nề nhìn cô, thần sắc đáy mắt đen tối, lặng im, Hoắc Nghiên ngón tay sạch sẽ thon dài tiếp nhận bản hợp đồng, giọng nói thấp thấp vang lên: "Không có, anh không có ý kiến gì khác".

Minh Lê nhấp môi, nhắc nhở: "Anh không nhìn xem thử sao?"

"Tin em".

Chỉ đơn giản hai chữ, đã chặn đi dòng suy nghĩ của Minh Lê.

Bốn mắt nhìn nhau.

Minh Lê mắt đẹp chuyển động, đôi môi đỏ bừng không kìm được mà cong lên, ngũ quan tinh xảo nở nụ cười rạng rỡ: "Được, vậy chúng ta ký tên".

Lấy ra điện thoại, đầu ngón tay bấm nút mở, liến nhìn thời gian.

"Mẹ em sáng nay tạm thời đã đi nước ngoài công tác, chúng ta vẫn còn thời gian, đề phòng đêm dài lắm mộng, ký xong chúng ta đi liền đi Cục Dân Chính lấy giấy xác nhận, có được không??

Cô nhìn về phía Hoắc Nghiên.

"Có thể".

Bỗng nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt trong trẻo thoáng qua sự khó chịu, lo lắng: "Những giấy tờ cần thiết của em đều đủ cả, vậy còn của anh"

"Không cần lo lắng", Hoắc Nghiên nhìn chằm chằm cô, đôi mặt sâu thẳm, môi mỏng tràn ra tiếng nói trầm thấp, bình tĩnh đến mê người, "Anh sẽ cho người chờ chúng ta ở Cục Dân Chính".

Minh Lê cong cong môi, cười nhẹ: "Được". (Yu: Rồi, chị đã tự ký khế ước bán mình luôn).

Cô bắt đầu tìm bút để ký tên, nhìn qua bàn trà, không chút nghĩ ngợi, hai đầu gối trắng nõn liền quỳ xuống mặt thảm sạch sẽ mềm mại, tay cầm bút, nghiêm túc ký tên mình.

Hoắc Nghiên yết hầu lại bắt đầu lăn lộn, đôi mắt đen nhíu chặt. (Yu: chắc anh khát nước lắm chứ yết hầu lăn lên lăn xuống dị chỉ có lúc khát thoi)

Từ góc độ của anh--

Một khung cảnh mờ ảo đầy xuân sắc vô tình đập vào mắt anh.

Đẹp tuyệt.

Giống như... tối hôm qua.

Cô say rượu xoa nhẹ đầu lòng bàn tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, hỏi anh có muốn ngủ với cô, không nghe được anh trả lời, cô dường như không vui còn chút giận dỗi, đẩy anh ra.

Chỉ là cơ thể bất ổn lại ngã ngồi ra ghế sô pha.

Cô lúc đó nắm chặt áo sơ mi anh.

- - tay anh đang ôm eo cô liền bị đè lại ở sau lưng mảnh khảnh của cô, một cái tay khác đặt ở bên hông cô, áo sơ mi bị nắm chặt, chóp mũi hai người vô tình chạm vào nhau.

Làn da trắng nõn tinh tế liền hiện ra trước mặt anh, giơ tay là có thể chạm vào, đôi môi ấm áp của cô phun lên trên mặt anh, nhẹ nhàng lướt qua như khi ta chạm nhẹ vào lông chim. (Yu: cảm giác gì mờ ảo qớ, chắc Yu thử vuốt lông con sáo nhà mình để trải nghiệm thử cảm giác này)

Còn có một khung cảnh tuyết trắng mơ hồ.

Chỉ nhìn một cái liền khiến Hoắc Nghiên cổ họng khô nóng.

Chẳng qua cô đang say, đôi mắt say mờ, ngậm nước, hờn dỗi nhìn anh, môi đẹp đỏ bừng vô tình khẽ chạm qua anh.

Tác giả có lời muốn nói: Ta nữ ngỗng phải bị lừa hôn, làm sao bây giờ, online chờ, cấp (nhìn trời)

Lời editor: Chà chà Yu đã hiểu cảm giác mờ ảo kia rồi, lông ngỗng nha mn. 👀👀