Xin Lỗi, Em Không Dám Nữa

Chương 24: dây dư ở vườn hoa

Khách khứa đến rất đông ,Khi Phương Vinh vịnh tay Cố Dạ bước xuống xe đi vào trong

Căn thiệt thự theo phong cách cổ điển Châu Âu mang hơi thở quý tộc ,có vườn hoa ,đài phun nước rất thơ mộng

“ một lát nữa khi bữa tiệc bắt đầu , không được đi lung tung nghe chưa “

Cố Dạ cưng chiều nhéo lấy cái cằm non mịn của Phương Vinh ,dặn dò nói

“ vâng ạ ,anh yên tâm “

Phương Vinh gật gật đầu nhỏ ,ngoan ngoãn khoát tay Cố Dạ bước vào trong hội trường

Một người đàn ông ngoài 40 tuổi ,khi thấy hắn tới thì tạm biệt người đang trò chuyện cùng mỉm cười chào đón

“ chào ,Cố tổng “

“ đây là ...”

Người đàn ông bắt tay với Cố Dạ rồi nhìn về phía Phương Vinh

“ vị hôn thê của tôi “

“ Bảo bối ,đây là Phó tổng “

“ tổng giám đốc của Phó thị “

Phương Vinh bắt tay chào ngược lại trong lòng thầm nhủ : thì ra lễ hội của Phó Gia ,chẳng trách lúc tan học Phó Hàn lại nói như vậy

Lễ hội diễn ra được một lúc thì Cố Dạ dẫn Phương Vinh đến một sofa trống ngồi xuống , hắn lấy cho cô ít bánh ngọt và một ly nước ép ,ngồi nhìn cô ăn được một lúc thì hắn bảo

“ Vinh nhi ngồi đây chờ anh , nếu thấy chán thì có thể đi dạo xung quanh vườn hoa một lúc “

“ đừng đi quá xa “

“ vâng ạ , anh yên tâm “

Phương Vinh ngoan ngoãn gật đầu lúc này Cố Dạ mới yên tâm rời đi

Ngồi được một lúc Phương Vinh buồn chán nhất váy đi ra vườn hoa

Hoa ở đây được trồng rất đa dạng : hoa hồng nhiều màu sắc , cẩm tú cầu , bách hợp , oải hương ,giữa khu vườn có một cái xích đu màu trắng khá đẹp mắt

Phương Vinh bước đến nhìn xung quanh ,khi thấy không có ai mới dám ngồi xuống

Khi còn bé khoảng 4 tuổi ,cô đi học nhà trẻ đặc biệt thích chơi xích đu ở đó . Trong lớp bỗng xuất hiện một bé gái trắng nõn lại xinh đẹp khiến bé trai ai ai cũng thích ,mỗi ngày đều quay quanh cùng cô chơi còn giúp cô đẩy xích đu

Phương Vinh rất vui vẻ ,mỗi ngày về nhà đều líu lo kể hôm nay mình đã học được cái gì ,đã chơi cái gì cho ba mẹ nghe

Không ngờ được hôm đó khi đang chơi vui vẻ với các bé trai thì Cố Dạ đột nhiên xuất hiện trong lớp học của cô ,Phương Vinh vẫn nhớ như in ánh mắt khi đó của hắn

Tức giận , phẫn nộ , muốn gϊếŧ người

Ánh mắt như quỷ dữ ấy trực tiếp hù dọa các trẻ em ở đó sợ hãi khóc toáng lên ,Phương Vinh khóc lóc bị Cố Dạ ôm lên xe về nhà ,sau hôm đó cô không còn được đi học nhà trẻ nữa

Một cơn gió quét qua ,cái lạnh khiến Phương Vinh rùng mình thoát khỏi dòng suy nghĩ khi cô quay đầu lại phát hiện đằng sau mình đã xuất hiện một người

Phó Hàn lãnh đạm nhìn cô , trong đầu nhớ lại cảnh tượng khi nãy .Cô gái với làn da phát sáng mặc bộ lễ phục màu vàng nâu xinh đẹp thuần khuyết như một tiên nữ giữa cánh đồng hoa ,hắn nhắm mắt lại hít sâu một hơi bây giờ hắn biết tại sao ,Cố tổng người lạnh lùng tàn nhẫn lại có chấp niệm sâu sắc với cô gái này như vậy

“ chào cô ,chúng ta lại gặp nhau rồi “

Nhìn cô gái đang bối rối trước mặt ,Phó hàn lên tiếng phá vỡ bầu không khí

“ chào anh “

Chào xong Phương Vinh nhất váy lướt qua Phó Hàn muốn rời đi nhưng cánh tay bị bắt lấy

“ dù sao cũng học cùng trường không nói thêm câu nào sao “

Phó Hàn có thể cảm giác được độ mịn màng của làn da ở trong lòng bàn tay mình ,cứ như thạch rau câu vậy

“ không ..anh buông tôi ra “

Đối với sự níu kéo của Phó Hàn càng khiến Phương Vinh sợ hãi ,Cố Dạ không cho phép cô nói chuyện với đàn ông lạ mặt

Phó Hàn nhíu mài tính nói gì nữa nhưng từ đằng xa có âm thanh vang lên

“ Vinh nhi ... em ở đâu “

Phó Hàn lập tức cảm giác được cô gái bắt đầu run rẩy , hai mắt đầy nước nhìn hắn cầu xin

“ anh đi mau đi ..cầu xin anh đấy “

“ anh còn ở lại ,nếu bị bắt gặp tôi sẽ chết mất “

Âm thanh Phương Vinh mềm mại run rẩy như cây gậy đánh vào tim hắn

Phó Hàn lập tức buông tay nhanh chóng biến mất sau bụi hoa ,trước khi đi còn quay lại nhìn Phương Vinh một lần

TÁC GIẢ : NAM PHỤ BẮT ĐẦU LÊN SÀN RỒI