Xin Lỗi, Em Không Dám Nữa

Chương 17: thỏ bông

Trước khi bước vào trung tâm thương mại ,Phương Vinh đã nhìn thấy hiệu thuốc nằm đối diện bên lề đường trong đầu bắt đầu suy nghĩ kế hoạch

“ chào quý khách , quý khách muốn mua quần áo cho ai ạ “

Phương Vinh bước vào một cửa hàng thời trang nam , lý do là Cố Dạ sẽ tức giận nếu món đồ cô mua đầu tiên không liên quan đến hắn ,lúc này thì vệ sĩ sẽ đứng bên ngoài canh giữ

“ tôi muốn xem áo cà vạt cho đàn ông “

“ vâng ạ ,mời chị đi theo em “

Phương Vinh theo nhân viên đi đến nơi trưng bày cà vạt ,dĩ nhiên cô vẫn ở trong tầm mắt của vệ sĩ .Nhìn nữ nhân viên trước mặt Phương Vinh băn khoăn cắn cắn môi lửng lự không biết có nên nói hay không , nhưng cô không thể mang thai được , tuyệt đối không

“ chị ơi em muốn nhờ chị một chuyện “

“ a.. quý khách cứ nói đi ạ “

Có lẽ cô nhân viên mới vào làm nên đối với những vệ sĩ bên ngoài cũng không để ý nhiều

“ chị có thể sang hiệu thuốc đối diện mua dùm em một... hộp thuốc tránh thai được không ạ “

Phương Vinh nuốt nước bọt , đầu vẫn không ngẫng lên giống như đang tỉ mỉ chọn cà vạt

Cô nhân viên bất ngờ , hai mắt nhìn Phương Vinh từ trên xuống dưới

“ chỉ cần chị mua cho em , em sẽ mua thật nhiều và khen thưởng chị với quản lý ạ ...chị giúp em được không “

Nhân viên bắt đầu siêu lòng với đề nghị của Phương Vinh , một lúc sao nữ nhân viên đã rời khỏi .Tim Phương Vinh đập thình thịch , cô không nghĩ sẽ đơn giản như vậy căng thẳng đến mức hai tay không ngừng đổ mồ hôi nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra bình thường

Một lúc sau nữ nhân viên quay lại thừa dịp góc khuất không ai để ý dúi một bịch đầy thuốc vào túi áo khoác của Phương Vinh

Phương Vinh nắm chặt lấy thuốc trong tay hai mắt đầy cảm ơn nhìn nữ nhân viên khoé mắt thậm chí còn ẩm ướt , đến khi rời khỏi cửa hàng Phương Vinh còn quay lại gật đầu cảm kích với nữ nhân viên

Xong việc Phương Vinh đi dạo vài vòng trong trung tâm thương mại , khi đi ngang qua cửa hàng thú bông cô chợt dừng lại ,nhìn những con thú nhồi bông được trưng bày trong tiệm ,hai mắt Phương Vinh hiện rõ sự ao ước ,từ khi ở chung với Cố Dạ cô đã không còn ai mua gấu bông cho cô nữa những con cũ cũng đã bị hắn đốt hết

Phương Vinh bước vào cửa hàng cầm lấy một con thỏ bông lông mềm mại lại đáng yêu , sờ qua sờ lại một lúc cô mới đưa mắt nhìn vệ sĩ

Nữ vệ sĩ hiểu ý cầm điện thoại đi ra ngoài , một lúc sau cô ta quay lại cầm thẻ đi thanh toán con thỏ bông ,Phương Vinh vui vẻ ôm con thỏ bông cả đoạn đường trở về biệt thự

“ vui vậy sao “

Cố Dạ cười cười vuốt ve tóc cô ,thật là cô nhóc dễ dụ

“ vâng ...vâng “

Phương Vinh rất vui vẻ ,lâu rồi cô không được vui vẻ như vậy .Cố Dạ thấy cô như vậy cũng không hỏi nữa ngón tay đặt trên đầu gối lên xuống từng nhịp

Vừa về đến nhà Phương Vinh chạy ào vào nhà vệ sinh cô cấp tốc ăn một viên thuốc mà không cần dùng nước , nhà vệ sinh là nơi duy nhất không có camera nên cô đã giấu nó phía dưới bồn rửa mặt

Xong xuôi Phương Vinh mới yên tâm thay đồ rồi leo lên giường ôm lấy thỏ bông ,lúc này cô mới nhớ đến lời nói sáng hôm nay của Cố Dạ những vết thương trên người bắt đầu có cảm giác .Ba mẹ muốn đưa cô trở về sao , có thể không , cô có thể thoát khỏi hắn sao