Một năm Sau
Trong khu vườn trồng đầy hoa hồng, trên xích đua bóng dáng một cô gái với làn da trắng như mỡ đông, mái tóc dài bồng bềnh đung đưa trong gió ,hai chân thiếu nữ thon dài rũ xuống, hai chiếc lắc chân bằng kim cương dưới ánh mắt càng tỏa sáng
Mười ngày nữa Phương vinh sẽ tròn 15 tuổi ,thiên thần bé nhỏ cuối cùng cũng chịu trưởng thành, đường nét trên gương mặt vô cùng tinh xảo, không có gì có thể miêu tả được vẻ đẹp của Phương vinh, Chính vì cô quá đẹp nên bị Cố Dạ ngày càng kiểm soát chặt chẽ hơn, muốn đi gặp ba mẹ một lần cũng rất khó khăn
Phương Vinh ngồi trên xích đu thất thần nhìn hai chân, mỗi khi nhìn hai cái lắc này lòng cô đau như bị gai đâm Cố Dạ hoàn toàn không có ý định tháo nó ra, thậm chí hắn còn có sở thích sưu tầm lắc chân và dây xích , đã chất đầy một phòng riêng, cứ vài ngày hắn sẽ đổi cho cô một chiếc lắc mới, mỗi đêm đều ôm lấy hai chân cô vừa hôn vừa cắn, sự biếи ŧɦái của hắn khiến Phương Vinh mỗi đêm đều run rẩy
" tiểu thư , xe cậu chủ về tới cổng rồi người mau ra đi "
Chu tẩu từ trong nhà chạy ra, hối hả bảo
Phương Vinh giật mình, quên mất là hôm nay hắn bảo sẽ về ăn trưa cùng cô, cô đứng dậy chạy vào nhà
" em đi đâu "
Cố Dạ thấy cô đến, hai mắt lập tức không vui chất vấn
" em xin lỗi, em ở sau vườn, không cẩn thận quên mất "
Phương Vinh hoảng sợ rụt hai vai đi đến giúp hắn cầm lấy tây trang, một năm này Cố Dạ đã cao lớn hơn không ít, do tập luyện thường xuyên nên cơ thể rất khỏe mạnh, mỗi khi hắn dùng lực Phương Vinh đừng mong trốn thoát
"chỉ lần này, nếu có lần sau, tự động đi lên căn phòng đó đi "
Cố Dạ đưa tay vuốt mái tóc bồng bềnh của Phương Vinh, tựa ra vuốt ve động vật nhỏ, chỉ có Phương Vinh cảm nhận được da đầu đang căng như muốn rách ra vậy
" vâng... Vâng ạ "
Phương Vinh gục đầu xuống, khẽ dạ hai tiếng, cô biết hắn đang nói đến căn phòng nào, sức chiếm hữu của Cố Dạ ngày càng đáng sợ, cô chỉ cần sơ ý một chút cũng sẽ làm hắn không vui
Lúc ăn trưa, Phương Vinh ngồi bên cạnh ngoan ngoãn ăn những món Cố Dạ gắp, thỉnh thoảng lại gắp ngược lại
" 10 ngày nữa là sinh nhật 15 tuổi của em , hôm đó anh sẽ tổ chức một buổi tiệc cho em vs bạn bè em "
Cố Dạ đột nhiên bỏ nĩa xuống, chậm rãi nói
" vâng ạ "
Bạn bè sao? Bởi vì tính chiếm hữu của hắn, từ nhỏ đến lớn cô không có người bạn nào cả ,khi còn nhỏ do không có ai nói chuyện cô đã viết nhật ký ,chỉ vài ngày sau đã bị hắn phát hiện
Đêm đó, Phương Vinh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ dưới sàn đọc từng trang nhật ký cho hắn nghe
" tôi rất... Rất muốn gặp ba mẹ..hức "
" anh cho e cơ hội cuối cùng, đọc toàn bộ cho anh nghe "
Bang... Một tiếng hắn đập mạnh cây roi xuống sàn, gầm lên một tiếng
" hức.. Hu.. Hu, tôi.. Rất muốn gặp.. Ba mẹ.... Tôi muốn rời khỏi đây.... Tôi... Không muốn... Ở chung với... Anh ta nữa "
Vừa dứt lời, cây roi đã hướng tay cô quất tới
" hu... Hu xin anh, em sai rồi... Đừng đánh em đừng đánh em "
Phương Vinh khóc thét, ôm lấy cánh tay bị đánh lùi về sau, hai mắt sưng đỏ vì khóc sợ hãi nhìn Cố Dạ đang cầm roi đứng trước mặt
" A.... "
Lại một roi nữa hạ xuống, trên cánh tay trắng nõn lập tức hiện lên vài đường đỏ tươi, da thịt bong chóc
" đưa hai tay ra, hôm nay tôi không đánh em, em vĩnh viễn không học ngoan "
Cố Dạ giận dữ chỉ cây roi vào mặt cô, nói lớn
" không... Không... Em. Sai rồi, em xin lỗi, đừng đánh em sắp thi rồi đừng đánh em "
Phương Vinh cuộn tròn trong góc giường, khóc đến tê liệt ,vốn dĩ viết nhật ký rất bình thường do cô không khống chế nổi cảm xúc viết những lời không nên viết
" mẹ nó, hôm nay tôi không đánh chết em, tôi không mang họ Cố nữa "
Cố Dạ thật sự phát điên rồi, hắn mạnh mẽ kéo hai tay Phương Vinh ra, không chút thương tiếc quất mạnh vào hai tay , hai chân và lưng của cô
" đừng mà.. Đừng đánh em nữa ,đau quá, xin lỗi Dạ sau này em không dám nữa "
Một lúc sau Phương Vinh cả cơ thể đầy vết roi đỏ mắt, máu thấm ra dính lên chăn, Cầu xin người đàn ông đang cởϊ qυầи áo trước mặt
" dùng miệng em phục vụ nó, hôm nay không làm tôi bắn ra ,sau này đừng mong đi học nữa "!
Phương Vinh tuyệt vọng khóc rống lên, đêm đó đã trở thành ác mộng với cô, nó cũng là dấu mốc để sau này Cố Dạ đánh cô, người ta thường nói đánh một lần là sẽ có lần thứ 2 ,lần thứ 3 ,Phương Vinh chính là bị như vậy
Sau này cô ngoan ngoãn nên ít bị đánh hơn, ngay cả đưa ra một yêu cầu nhỏ cô cũng không dám