Màn đêm bao trùm tất cả, không gian yên tĩnh, ánh trăng trên bầu trời sáng chói bao phủ cả một vùng. Trong phòng vang lên tiếng mυ'ŧ mác hoà cùng tiếng khóc thút thít
" hức... Đừng cắn đau lắm, nhẹ thôi xin anh Dạ "
Thời điểm Phương Vinh bị đè trên giường, Cố Dạ đang ở trên người cô gặm cắn
" làn da Vinh nhi thật mềm mại, cắn thế nào cũng không đã "
Cố Dạ vùi đầu giữa ngực cô, không ngừng mυ'ŧ lấy làn da trước ngực, hai núʍ ѵú bị cắn đến sưng đỏ, dựng thẳng ,Ngực cô đang trong giai đoạn phát triển chỉ cần đυ.ng nhẹ thôi cũng cảm thấy đau, sao cô có thể chịu nổi hành động ngắc nhéo này của Cố Dạ. Nhưng bản thân lại không dám phản kháng ,hai tay cho có thể nắm lấy ga giường chịu đựng
" ngoan ,ngực Vinh nhi đang phát triển cần phải xoa nhiều nó mới lớn "
Hai tay Cố Dạ ở trên ngực cô xoa nắn, lúc nặng lúc nhẹ tựa như lăng trì, lâu lâu lại nhéo lấy hai hạt đậu đỏ tươi
" Vinh nhi ngoan giúp anh "
Cố Dạ kéo tay Phương Vinh đặt lên côn ŧᏂịŧ to lớn đã sớm dựng đứng của mình ,muốn cô xoa cho hắn
" hức.. "
Phương Vinh nức nở một tiếng, bàn tay nhỏ bé nắm lấy côn ŧᏂịŧ lên xuống, dùng tay đã là giới hạn của hắn nên Phương Vinh khoảng chống đối ngoan ngoãn làm theo
" A... Vinh nhi vinh nhi, anh yêu em , em là của anh, cả đời đều phải nghe lời anh "
Cố Dạ chịu hết nổi, mạnh mẽ chuyển động hông như khi làʍ t̠ìиɦ ,côn ŧᏂịŧ trong bàn tay Phương Vinh ra vào, ngay khi bắn ra ,hắn ôm lấy đầu cô cuồng bạo hôn xuống
" hức... hức "
Phương Vinh thật sự hoảng sợ, cô sợ ngày đó sẽ đến, lúc đó sẽ không phải là tay mà là nơi khác
" khóc cái gì... Nói anh nghe em là gì của anh "
Cố Dạ tức giận đưa tay manh mẽ lau đi nước mắt rơi trên má Phương Vinh ,hỏi
" vị... Vị hôn phu "
Lời này nãy giờ hắn đã ép cô nói không biết bao nhiêu lần, hình như nghe hoài không chán
" phải nhớ lấy anh là vị hôn phu của em.sau này em phải nghe lời anh biết chưa "
Cố dạ hài lòng hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô, dịu dàng vuốt ve đầu Phương Vinh
" vâng... vâng ạ "
Căn bản là phản kháng không được, chỉ có thể khom lưng phục tùng
Có lẽ do kế hoạch thành công nên hắn cho phép cô về nhà cha mẹ chơi một chút. Trước khi đi còn không quên đe dọa cô
Nhìn ngôi nhà mình từng ở 11 năm trước, lòng Phương Vinh dâng lên một nỗi xót xa, có lẽ nó đã không còn là nhà cô nữa rồi, nếu nó là nhà cô, tại sao đến giờ cô vẫn không được trở về
Mẹ Phương vui vẻ kéo cô vào nhà, hỏi rất nhiều thứ, thậm chí còn nói tốt cho Cố Dạ , đại khái khuyên cô nên ngoan ngoãn, đừng chọc hắn tức giận ,cô có phước lắm mới có được vị hôn phu như Cố Dạ
Phương Vinh ngồi trên sofa, lòng lạnh đi phân nữa, hôm nay cô mặc áo tay dài che giấu hết dấu vết của tối hôm qua đổi lại cô nhận được những gì, nếu như mẹ cô nhìn thấy những dấu vết đó bà còn có thể ở đây nói tốt cho Cố Dạ nữa không
Ở lại một chút thì mẹ Phương đã giục cô trở về, bà bảo sợ Cố Dạ đang đợi cô trở về
Phương Vinh nhìn mẹ mình lần cuối rồi lên xe, ở góc độ mà không ai nhìn thấy, Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, Phương Vinh cúi đầu cắm chặt lấy tay áo không dám khóc lớn vì sợ tài xế nghe được sẽ báo lại với Cố Dạ
Phương Vinh cảm thấy trước kia mình quá ngây thơ, cho rằng chỉ cần bố mẹ trở về thì cô có thể thoát khỏi Cố Dạ nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân, dù cha mẹ đã trở về nhưng họ thậm chí không để ý đến cô, tất cả đều bị Cố Dạ mê hoặc