Dương Mặc lấy mấy bộ bài thi kia tới, cuộn tròn nó lại, rồi lại siết cho cuộn bài thi kia thành một góc nhọn như hình dáng của một cây trụ hình nón một đầu nhọn như cái nhíp. Dương Hiểu giúp anh ta chộp lấy cái miệng huyệt đã hoàn toàn bị thao lớn kia, dễ dàng tách ra một cái động lớn khoảng chừng hai nắm tay, Dương Mặc ghé mắt nhìn vào bên trong cảm thán: “Thì ra chỉ có những nơi gần miệng lol của nó là bị thao đến mức xung quanh đều thâm chứ càng nhìn vào bên trong thì màu sắc lại càng nhạt dần kìa. Xem ra là do chúng ta còn chưa thao vào đủ sâu nha. Sau này cứ chơi thêm vài lần như vậy thì đảm bảo mớ thịt bên trong cũng đều chín mọng cho coi.”
Dương Hiểu ừ một tiếng, thúc giục anh ta: “Nhanh chóng đem tới nhét vào đi. Không phải nó xem cái sấp bài thi kia là bảo bối sao? Vậy thì đem nó nhét vào sâu sâu một chút, trực tiếp nhét vào bên trong tử ©υиɠ luôn đi, để nó khỏi bị lồi ra ngoài nữa.”
Dương Hiểu cười một tiếng, nắm lấp sấp bài thi kia cuốn thành một cuộn tròn với một đầu nhọn hơn đầu còn lại tựa như hình cái nón, dứt khoát cắm nó một đường thẳng tắp vào bên trong lỗ lol, xuyên qua nắm tay đang nhét vào bên trong một đường đâm xuyên vào cái miệng tử ©υиɠ sớm đã mở rộng chào đón.
Dương Trì đã sớm bị bọn họ tra tấn đến mức mất hết thần trí chỉ có thân thể là theo bản năng mà khẽ run rẫy, có điều ngay cả một chút tiếng động cậu cũng không còn đủ sức để phát ra, chỉ có thể mở to hai mắt trống lỗ ngơ ngác nhìn về phía trước.
Hai người kia đã sớm không còn cảm thấy hứng thú đối với phản ứng của cậu, bọn họ chỉ chuyên chú cố gắng chọc mở miệng tử ©υиɠ của cậu ra sau đó đem cái cuộn bài thi kia nhét từng chút từng chút vào bên trong đến cuối cùng thậm chí bọn họ còn nhét cả một nắm tay vào bên trong cổ tử ©υиɠ. Có điều chuyện này cũng không phải là chuyện gì quá mới mẻ, thậm chí thời điểm mà nắm tay cậu nhét vào bên trong miệng tử ©υиɠ cũng không chạm được vào cái vách tường thịt kia, rất nhẹ nhàn mà đẩy từ chính giữa cái huyệt vào bên trong.
Sau đó trên thành vách tường trong âʍ đa͙σ, ngón tay Dương Mặc lại nhẹ nhàng chuyển động, rất nhanh đã có thể nhét hết toàn bộ sấp bài thi kia vào nơi sâu nhất trong tử ©υиɠ. Mãi cho đến khi cửa tử ©υиɠ nuốt lấy toàn bộ sấp bài thi kia thì Dương Mặc lại dùng năm ngón tay siết chặt cái miệng tử ©υиɠ đã bị tra tấn đến mức lòi luôn cục thịt đỏ hỏn ra ngoài. Bàn tay anh miết lộng khối thịt kia tựa như đang bóp một cục cao su dẻo vậy, chơi đùa một hồi lâu mới buông tay ra.
Lúc này Dương Hiểu cũng rút ray mình ra, không còn dùng nó để banh rộng cái miệng lol để nó mở lớn ra nữa. Dương Mặc nhíu mày nhìn cái thịt lol đã lỏng lẻo đến mức không thể nhận ra hình dạng kia nhíu nhíu mày bất đắc dĩ nói: “Cái lỗ này cũng quá lớn rồi. Thật quá khó coi.”
Dương Hiểu nghe vậy liền đoán chắt rằng ông anh nhà cậu chắt chắn lại có ý đồ xấu cho nên lập tức thuận nước đẩy thuyền nói: “Cho nên sao giờ?”
“Cho nên…. Chúng ta giúp nó thu nhỏ lại một chút.” Dương Mặc nghĩ nghĩ trong chốc lát rồi lại thở dài nói: “Cái miệng tử ©υиɠ kia cũng thật là… lỡ đâu không ngậm chặt khiến nó rơi ra rồi phải làm sao đây? Không phải là sẽ uổng công sức nãy đến giờ chúng ta bận rộn sao?”
Đại khái thì Dương Hiểu cũng đã hiểu được ý tứ của anh mình. Quả nhiên, Dương Mặc lại xoay đi tới ngăn tủ lục lọi một hồi cuối cùng cũng tìm được một hộp kim to nhỏ dài ngắn không giống nhau, anh ta tỏ vẻ vừa lòng nói: “Không tồi, đây là mấy món đồ lúc trước ba chúng ta cho con cɧó ©áϊ kia sử dụng. Anh đã xem qua cách mà ông ấy sử dụng cho nên đại khái cũng biết được phải làm như thế nào.”