Tội Môn

Chương 11: Rượu Vang Chảy Ngược

Người đàn ông bị bóng tối bao phủ kia chính là chủ nhân của nhà họ Dương, Dương Trạch Thiên. Cuối cùng thì ông ta cũng đã đứng dậy, đi đến trước mặt cɧó ©áϊ dùng sức đá vào trong cái bụng căng tròn của anh. Rượu vang đỏ bị đổ vào bên trong bàng quang dưới cú đá này liền chảy ngược từ bên trong căn dươиɠ ѵậŧ dọc theo ống dẫn dần chảy vào trong cái miệng đang cắn chặt của anh.

Anh cuống quít nuốt xuống từng ngụm từng ngụm rượu mang theo mùi vị dâʍ ŧᏂủy̠ của chính mình, mà cái chân vừa đá một cú vào bụng dưới của anh cũng không ngừng lại. Ông ta vẫn luôn dùng một chút lực đạo không nặng không nhẹ mà đá từng cú từng cú lên cái bụng căng tròn kia, đôi lúc ông ta còn nâng chân lên nghiền áp cặρ √υ' căng mọng, cái bụng căng tròn chứa đầy rượu vang của người đàn ông bị từng cú đá không nặng không nhẹ đá lên khiến cho lượng rượu vừa mới được bơm vào lại không ngừng chảy ra, cái bụng căng cứng cũng đã dần dần nhỏ lại.

Lượng rượu bị chảy ra kia dọc theo ống dẫn toàn bộ đều hung hăn bắn trực tiếp vào bên trong miệng của anh khiến anh không thể không ngừng nuốt xuống. Rất nhanh lượng rượu kia đã lấp đầy dạ dày anh.

Dù bàng quang có nhỏ lại rồi thì sao đâu? Dù sao thì những giọt rượu đó sau khi vào dạ dày rồi cũng sẽ bị hấp thụ cuối cùng đổ ngược lại vào trong bàng quang mà thôi. Cấu tạo thân thể của con người thật ra cũng rất có ý tứ, tới tới lui lui rồi cũng sẽ lặp đi lặp lại theo một vòng tuần hoàn mà thôi. Quả thật một chút cũng không lãng phí.

Có điều sau khi rượu được cơ thể anh hấp thu khiến cho anh dần dần trở nên mê mang, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần tăng lên, cũng dần không còn nhìn rõ cảnh tượng trước mắt như thế nào nữa. Anh mơ mơ màng màng cảm giác được hai căn dương cụ giả đang cắm ở bên trong cái lol dâʍ đãиɠ lỏng lẽo của mình cuối cùng cũng đã được rút ra, thay thế vào đó chính là những căn côn ŧᏂịŧ nỏng bỏng thật sự. Có điều mặc dù anh đã say đến mức không còn đủ khả năng nhận biết thứ gì nữa rồi nhưng anh vẫn hiểu rõ người đang thao vào cái lỗ lol kia không phải là Dương Trạch Thiên, người kia sẽ không còn, sẽ không bao giờ tiếp tục dùng căn dương cụ của anh ta cắm vào bên trong cái huyệt dơ bẩn bất kham của anh nữa. Anh ta ngại thân thể anh dơ bẩn, sẽ khiến cho thân thể cao quý của anh ta bị ô uế đi.

___________________________________________________

(đôi lời tâm sự của nhóc edit: Má ơi tui mới edit được có mấy chương mà thấy hoảng quá. Mặc dù tui cũng muốn dùng từ nói giảm nói tránh một chút nhưng mà tác giả dùng từ rất tục… Nghĩ nghĩ là edit h văn nên để theo ý định ban đầu của tác giả. Tác giả tục thì mình tục cho nên… mình giữ nguyên theo tác giả nhen iu mọi người.)