Tội Môn

Chương 2: Mỗi Ngày Đều Bị Anh Em Trong Nhà Thao Đến Tỉnh (Luân Gian)

“Đừng gọi ai tới hả?”

Phía sau cậu lại vang lên giọng nói của một người đàn ông khác. Vừa nghe thấy giọng nói này thì cả người Dương Trì đều hoảng loạn ngay cả cái lỗ huyệt dâʍ đãиɠ kia cũng co thắt lại một chút khiến cho Dương Hiểu sướиɠ đến mức phải rêи ɾỉ ra tiếng. Cậu ta hung hăng mắng cậu là đồ thiếu thao, vừa mắng vừa hung thăng đâm rút vào trong hậu huyệt của cậu. Dương Trì bị thao đến mức hai mắt trắng dã nhìn không rõ cái vị đang càng ngày càng tiến lại gần kia, có điều giọng nói trầm thấp lãnh khốc đầy quen thuộc kia, ngoại trừ anh lớn Dương Mục của cậu ra thì đâu còn ai khác.

Dương Mục nhìn ngắm gương mặt dính đầy vệt nước vàng vàng trắng trắng đang cực kỳ hoảng loạn của cậu, bên trong ánh mắt kia hiện rõ sự ghét bỏ nói: “Em cùng thằng hai lại tiểu lên mặt nó nữa à? Mẹ kiếp đã vậy còn không tiện tay làm sạch cơ thể nó đi, rồi giờ làm sao thao cái khối cơ thể này nữa đây?”

Dương Hiểu nâng một chân của Dương Trì lên đặt trên vai mình, căn côn ŧᏂịŧ thô to kia lại tiếp tục trừu cắm cái lỗ huyệt lẳиɠ ɭơ của cậu, cánh tay thăm dò vào bên trong cái miệng tử ©υиɠ ở phía trước cợt nhả trả lời: “Tại anh hai thích nhìn bộ dạng bơ bẩn bất kham của nó mà. Hôm qua anh lớn không tới chơi nên tất nhiên phải dựa theo sở thích của anh ta mà đùa bỡn rồi.” Vừa nói Dương Hiểu vừa ép cái chân kia để cho nó dựng thành một đường thẳng khiến cho lỗ huyệt đang bị hung hăn trừu cắm của Dương Trì càng nâng cao lên, vừa thao vừa nói: “Trong cái lỗ hậu kia không có nướ© ŧıểυ đâu, nếu anh lớn đã thích vậy thì qua đây đi.”

Dương Mục nhìn chằm chằm vào cái tao huyệt đang bị Dương Hiểu trừu cắm đến sưng đỏ kia, theo động tác trừu cắm như cái bít tông của Dương Hiểu mớ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn còn chứa ở bên trong cứ thế mà chảy ra, lại theo động tác đâm rút của cây côn ŧᏂịŧ kia mà đẩy hết vào trong, một mảng đỏ đỏ trắng trắng cứ thể mà hết vào lại ra vừa nhìn qua có vẻ cực kỳ dâʍ đãиɠ. Dương Mục thuận tay kẹp lấy hai mảnh âm thần sưng to căng mọng kia khiến cho người đang nằm ở bên dưới rên lên một tiếng đầy tinh tế, run rẩy xin tha: “Anh lớn, đừng kẹp… đừng kẹp mà…… Đau….đau quá……”

Dương Mục lại không thèm để ý đến những lời vang xin của cậu mà ngược lại còn dùng móng tay của mình hung hăng cào cấu ở bên trong. Vách thịt bên trong hoa huyệt của Dương Trì bị thao lộng suốt cả một đêm hôm qua vốn đã cực kỳ mẫn cảm lại yếu ớt, vừa nãy lại bị Dương Hiểu hung hăng trừu cắm như đòi mạng suốt nữa ngày, giờ phút này lại bị Dương Mục đào móc khiến nó càng trở nên trầm trọng hơn, thật sự là đau đến mức không có cách nào nhịn được cuối cùng cậu không thể nhịn nổi mà đè nén khóc thành tiếng.

Dương Mục nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu thì lên tiếng cười nhạo: “Khóc đi, vừa hay có thể rữa sạch những thứ dơ bẩn bất kham trên mặt của mày luôn, như vậy thì tao mới có thể thoải mái mà thao mày chứ.”

Dương Trì nghe vậy thì càng khóc lớn hơn, theo động tác trừu cắm của Dương Hiểu mà khóc nấc. Dương Mục ở một bên hưởng thụ tiếng khóc của cậu, ngón tay dời đến viên âm đế đang sưng đỏ nở rộ như một đóa anh đào kia mà tùy thời cấu véo, véo đến mức Dương Trì phải Khóc lớn hơn, cậu đau đến mức toàn thân đều run rẩy.

Dương Hiểu đang muốn cao trào lại bị cái huyệt nhỏ đang điên cuồng co thắt hầu hạ đến mức cực kỳ thoải mái cho nên dứt khoát đè lấy hai cái bắp đùi đang vùng vẫy không ngừng của cậu, đem nữa người dưới của cậu gập sát lại, hai cái bắt đùi cũng bị gập lên chạm vào đỉnh đầu, sau đó hạ thân xuống hung hăng đâm thật sâu vào bên trong trực tiếp thao vào nơi sâu nhất trong cái miệng tử ©υиɠ đầy bí ẩn kia, bắt đầu bắn tinh một cách đầy thõa mãn.