Sáng sớm hôm sau, mặt trời lên cao, ánh sáng xuyên qua vườn cây xanh xum xuê của khu biệt thự, mang theo một màu trong vắt sau mưa.
Quý Minh Thư mở mắt, cố nhấc người lên trên cách chưa đến 2cm, rồi lại nằm vật xuống giường.
Eo cô bị một cách tay mạnh mẽ giam cầm, không thể nhúc nhích.
May là đúng lúc này cô cũng không muốn cử động, cả người nhức mỏi, bụng dưới còn hơi trướng, ê ẩm.
Thật kì lạ, Sầm Sâm không phải kiểu người đặt nặng du͙© vọиɠ, trước kia một tháng chỉ làm một hai lần, chỉ bình bình giải quyết nhu cầu, đến tư thế cũng lười đổi.
Tối hôm qua lại giống như muốn đem du͙© vọиɠ đã tích cóp trong hai năm muốn giải quyết sạch sẽ, bắt được cô một lần liền lăn giường, hai người lăn lộn đến ba giờ sáng mới kết thúc.
Hóa ra công phu trên giường của anh ta cũng lợi hại đấy nhỉ? Quý Minh Thư cũng không rõ lắm, bởi vì thật ra cô cũng không có nguồn tư liệu sống khác để tham khảo.
Cô suy nghĩ lung tung một lát rồi đưa tay sờ soạng tủ đầu giường.
Lấy được điều khiển từ xa, cô bèn bấm mở cửa rèm.
Rèm cửa mới mở chưa được một nửa, Sầm Sâm đã nheo mắt nhíu mày, lấy lại điều khiền từ trong tay cô, rồi lại đặt tay lên hông.
« Cái tay của anh..
»
Chữ « bỏ ra » còn chưa nói ra miệng, Sầm Sâm thu tay lại trước một bước, còn kéo chăn, giọng khàn khàn không kiên nhẫn nói: « Đừng nói nữa, ngủ đi.
»
Chân mày lộ ra nếp nhăn, anh thật sự đang ghét bỏ cô ồn ào.
Ngủ xong liền bỏ mặc*, quả nhiên chính là nói anh ta.
(*) Nguyên văn là « rút điếu vô tình », ý nói đàn ông ngủ xong thì coi như hết, không còn tình nghĩa/quen biết gì nữa.
May là Quý Minh Thư cũng không vội ngồi dậy, không nặng không nhẹ đá chân anh một cái, quay sang hướng bên kia rồi cầm điện thoại lên.
Buổi tiệc hôm qua đến giờ vẫn còn được bàn tán, thế nhưng chủ đề đều xoay quanh mấy người nổi tiếng.
Là người luôn đứng ở vị trí C vị* trong mọi tấm ảnh, Tô Trình đương nhiên được đề cập đến nhiều nhất, còn có cả những blogger bình chọn Tô Trình là người mặc đẹp nhất, bình luận cũng toàn khen, về cơ bản chủ đề chính toàn là « Ảnh hậu vừa xuất hiện, gà rừng** mau sang một bên đi.
»
(*) Vị trí center, ý là luôn đứng ở trung tâm.
Thông thường C vị chỉ center của các nhóm idol, mấy bạn mà toàn được đứng trung tâm ý (như kiểu mấy bạn center ở show produce 101)
(**) Gà rừng ở đây mình đoán là chỉ mấy người tuyến 18 hay nugu, nhưng mình cũng không chắc.
Quý Minh Thư liếc nhìn, tất cả những ảnh của Tô Trình toàn là chụp một nửa hoặc làm mờ phông, ngay cả video trên tài khoản của "Không độ" cũng thế.
Điều này cũng chẳng có gì là lạ, Sầm Sâm lúc nào cũng tránh không lộ mặt trước công chúng.
Có điều trải qua chuyện tối qua, mấy người trong giới đều biết, đều đã hiểu rõ rằng vị thái tử của Kinh Kiến này đã trở về.
Kinh Kiến là công ty của gia tộc Sầm thị, thế nhưng nội bộ bên trong tương đối phức tạp, lúc nào cũng đấu đá nhau không ngừng.
Ở thế hệ này, Sầm Viễn Triều một mình một chiến tuyến, có trong tay những hạng mục xây dựng trọng điểm có văn bản đóng dấu đỏ của nhà nước.
Ngoài ra, ông sở hữu khách sạn Quân Dật là nguồn thu chính, vậy nên, ông có quyền lên tiếng tuyệt đối ở Kinh Kiến.
Những năm gần đây, Sầm Viễn Triều thân thể không tốt, đã vài lần phải vào phòng cấp cứu.
Ông vừa bị bệnh, sóng gió đã nổi lên, tuy không đến mức áp đảo được ông, nhưng động tĩnh cũng khá lớn, đủ để gây náo loạn nội bộ ở Kinh Kiến.
Là con trai độc nhất của Sầm Viễn Triều, trên vai Sầm Sâm gánh một trọng trách lớn, mà năng lực của anh cũng tương đồng với trách nhiệm cần gánh vác.
Bề ngoài anh nhìn nho nhã anh tuấn, khiêm tốn ôn hòa, nhưng khi ra tay lại nổi tiếng là sắc bén, gọn gàng.
Hiếm có người trẻ tuổi nào trực tiếp đối đầu với anh.
Hơn nữa, từ trước đến nay, Sầm Sâm đối với người khác tàn nhẫn, đối với bản thân càng tàn nhẫn hơn.
Vì để chèn ép dòng họ Sầm ở phía nam, anh liên hợp với Quý gia, nháy mắt liền cưới luôn cả đại tiểu thư kiêu căng có tiếng trong giới là Quý Minh Thư.
Khi tin tức hai nhà Sầm – Quý liên hôn được tung ra, mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí nhiều người còn cho rằng tin tức liên hôn chỉ là kế sách tạm thời, lễ cưới sẽ không thực sự diễn ra.
Nhưng tiệc đính hôn được cử hành đúng hạn, Sầm Sâm nắm được cổ phần của Hoa Chương dưới trước Quân Dật, được triệu hồi về tổng công ty phụ trách phần khai thác.
Lúc này, vị thái tử gia bộc lộ ý định mượn quan hệ thông gia để thêm sức mạnh làm chủ Đông Cung càng thêm rõ ràng.
Từ sau khi công bố tin tức hôn lễ đến khi cưới, chủ đề xoay quanh Sầm Sâm và Quý Minh Thư liên tục được bàn luận, chưa bao giờ gián đoạn.
Đến khi kết hôn được nửa năm, câu chuyện về hai người họ mới ngày càng ít đi.
Thế nhưng vào lúc đó, Sầm Sâm bỗng nhiên chủ động đề nghị tham gia vào việc khai thác thị trường nước ngoài của Quân Dật, nói là muốn đi châu Úc để mở rộng việc kinh doanh.
Điều này lại dẫn đến một chủ đề ồn ào khác.
Khi Sầm Sâm trở về tổng công ty Quân Dật, tung ra nhãn hiệu "Thuỷ Vân Gian", quân át chủ bài của hạng mục "Suối nước nóng nghỉ dưỡng", đi ngược lại ý kiến của mọi người.
Khi đó, người xem trọng hạng mục này rất ít, nhưng anh lại mạnh mẽ thúc đẩy hạng mục này, trong thời gian ngắn chưa thu được hiệu quả, không tránh khỏi việc bị những người khác cản trở.
Thế nhưng anh chưa từng nhượng bộ mà chỉ dùng thủ đoạn sắc bén để giải quyết mấy kẻ xấu.
Thủ đoạn mạnh bạo, cũng có thể coi như "Một tay che trời".
Cứ như vậy, anh thằng tay tạo áp lực cho tới khi khách sạn hoàn thành, đạt được thành tựu.
Cứ tưởng anh sẽ mượn cơ hội này để tiến thêm bước nữa, không ngờ Sầm Sâm lại bỗng nhiên đi sang nước ngoài, khiến mọi người cảm thấy khó hiểu.
Chớp mắt đã hai năm trôi qua, bây giờ khi nhắc đến khu khách sạn có suối nước nóng, mọi người, kể cả những người không có điều kiện bước vào, sẽ theo bản năng nhớ tới Thuỷ Vân Gian của Quân Dật.
Ấn tượng về nhãn hiệu cứ thế mà đi vào lòng người, đây chính là sự khẳng định thầm lặng nhưng lại trực tiếp nhất.
Mà Sầm Sâm cũng không nói không rằng yên lặng trở về ở thời điểm này, đại gia vốn yên lặng, nay lại gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người, từ đêm qua đến sáng nay đã bị bàn tán khắp nơi.
Quý Minh Thư cũng nhận được một đống tin nhắn spam trên We chat, tin nhắn chưa kịp đọc dày đặc, chỉ xem qua là biết rằng đều đang hỏi thăm tin tức của Sầm Sâm bằng nhiều cách khác nhau.
Cốc Khai Dương thì không có tâm tư đi tìm hiểu về Sầm Sâm, từ sáng sớm đã mở miệng trêu chọc:
"Còn chưa dậy à?"
"Sầm tổng quả là có công phu trên giường không giống bình thường nha."
Quý Minh Thư chỉ click xem tin nhắn đầu tiên, nhưng không chờ cô lấy được tai nghe, câu bên dưới cũng được phát ra loa ngoài theo chức năng tự động.
Cô muốn ấn tạm dừng theo bản năng, nhưng tốc độ tay lại không kịp, ấn đúng lúc giọng nói vừa dừng lại, thế là tạm dừng giờ trở thành phát lại: "Sầm tổng quả là có công phu trên giường không giống bình thường nha."
Xung quanh yên tĩnh, lại thêm âm thanh nhẹ mà lưu manh hài hước lặp lại hai lần, vừa giống như thừa nhận, lại cứ như là người nghe nghe chưa đủ.
Quý Minh Thư vô cùng khẩn trương, hai lỗ tai dựng cả lên..
Tiếng hô hấp phía sau vốn đang đều đều, bây giờ lại như bị đứt đoạn.
Cô bị đơ luôn, đem điện thoại chầm chậm nhét xuống dưới gối, cơ thể thằng tắc cứng đờ, ngón chân đã tự động cuộn tròn lên.
Sầm Sâm đã dậy rồi.
Anh ngủ phía bên trái, liếc mắt nhìn từ bên sườn đến tấm lưng mảnh mai đang dựng thẳng đứng của Quý Minh Thư, âm thầm cười nhạt.
Một lúc sau, anh rời khỏi giường.
Quý Minh Thư nghe được tiếng bước chân từ giường bên ngày càng tiến lại gần, lập tức nhắm lại mắt, có điều lông mi không khống chế được, khẽ rung rung.
Rất nhanh, tiếng bước chân đến rất gần, không hiểu sao cô như ngừng thở, chớp mắt nhanh một cái, trong đầu đang suy nghĩ mấy câu đáp trả giữ vững khí thế, không chịu thua.
Năm giây.
Mười giây.
30 giây.
Tiếng bước chân kia từ phía xa nay đã tiến lại gần, rồi lại từ gần đi ra xa, đến khi phòng tắm có tiếng nước chảy, Quý Minh Thư mới phản ứng lại -- Về cơ bản, Sầm Sâm lười vạch trần việc cô giả vờ ngủ.
Không biết tại sao, cô lại cảm thấy có chút hờn dỗi trong lòng, trợn mắt, nhìn chằm chằm về phía phòng tắm vài giây.
Sau đó, cô đột nhiên xốc chăn lên, cứ nhứ vì tức giận mà bị đập đầu thật mạnh vào đầu giường.
Bên trên tủ đầu giường, cô nhìn thoáng qua thì thấy một tập hồ sơ Sầm Sâm để lại, bèn cúi người, cố gắng duỗi tay về phía trước, cố gắng cả nửa ngày mới với tới.
"Kế hoạch phát triển khách sạn thiết kế riêng Quân Dật"
Quý Minh Thư lúc đầu chỉ muốn nhìn để nguôi cơn giận, nhưng khi đọc được tiêu đề của tập tài liệu, ánh mắt không tự chủ mà biến hóa.
Khi Sầm Sâm từ phòng tắm đi ra, anh thấy Quý Minh Thư đang dựa lưng vào đầu giường, nghiêm túc xem tài liệu.
Váy ngủ cô bị giày vò cả đêm, co lên rất lộn xộn, hai chân vắt chéo, vừa dài vừa thẳng, còn trắng đến lóa mắt.
Quý Minh Thư chú ý tới động tĩnh của anh, nhưng mắt cũng không dời khỏi tập tài liệu, chỉ vừa nhìn vừa hỏi: "Quân Dật muốn xây dựng khách sạn thiết kế riêng à?"
Sầm Sâm ừ một tiếng, cằm khẽ nâng lên, thắt nút đầu tiên trên cổ áo sơmi.
Quý Minh Thư không nói nữa, tiếp tục lật trang.
Cô là con gái duy nhất ở thế hệ này của Quý gia, tuy cha mẹ mất sớm, nhưng họ hàng đều có tiếng là cưng chiều cô hết mực.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô liền gả vào Kinh Kiến Sầm gia, càng củng cố địa vị của cô trong giới danh viện ở Bắc Kinh.
Hàng ngày, cô toàn được mời tham gia đủ các thể loại party, rảnh rỗi thì lại đi nghỉ dưỡng vòng quanh thế giới, cuộc đời thật easy làm ai ai cũng ngưỡng mộ.
Chính vì vậy nên cũng không ai nhớ rõ, thật ra cô là sinh viên xuất sắc ở SCAD*, tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế nội thất, chứ không chỉ là một bình hoa, não dùng để trang trí, cả ngày chỉ biết mua mua sắm sắm.
(*) SCAD = Savannah College of Art and Design, một trong top các trường đại học về chuyên ngành thời trang tốt nhất nước Mỹ.
"Tôi nhớ là trước kia em học thiết kế nội thất ở SCAD phải không, có hứng thú à?", Sầm Sâm đột nhiên hỏi.
Quý Minh Thư ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh vài giây, cô thậm chí còn không ngờ là ông chồng quý hóa của mình vẫn nhớ rõ chuyện này.
Một lúc lâu sau, Quý Minh Thư mới hồi phục tinh thần.
Cô âm thầm che giấu tâm trạng vui mừng trong lòng, trong đầu đang suy tính mấy lý do từ chối để làm bộ làm tịch.
Giống như một nàng công chúa cao quý đang hạ mình, ban thưởng anh ít thể diện.
Nhưng không chờ đến khi công chúa điện hạ thân khai nói lời vàng ngọc, Sầm Sâm lại nói: "Khi nào đến thời điểm khách sạn khánh thành, tôi đưa em đi tham quan đầu tiên."
* * *?
"Tham quan?"
"Chẳng lẽ em còn muốn tham gia vào khâu thiết kế ư?" Anh không hề suy nghĩ nói, "Không được, khách sạn không phải nơi để em luyện tập."
Quý Minh Thư nhịn không nổi nói: "Hội trường từ thiện ở bữa tiệc đêm qua là chính tay tôi thiết kế."
Sầm Sâm dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn cô, "À, thì ra em là người thiết kế."
Anh nói như vừa nhận ra điều gì đó, lại mang một ý tứ sâu xa.
"Anh có ý gì?"
"Thì ý là càng không thể để em tham gia vào khâu thiết kế."
Anh thong thả ung dung đeo đồng hồ vào, rũ mắt xuống, giọng nói rõ ràng.
Quý Minh Thư vốn cảm thấy chột dạ, nghe được câu này, hai tai đỏ lên, lưng cũng tự nhiên thẳng tắp.
"Thật ra tối hôm qua không phải
Là khả năng thật của tôi!"
Giọng nói cô cao lên cả một quãng tám, định dùng cao độ đè chết cái gọi là khả năng thật kia.
Sầm Sâm muốn cười rồi lại thôi, đỉnh lông mày hơi chếch xuống, kiên nhẫn chờ cô giải thích.
Việc này nói ra thì rất dài, thật ra, tiệc tối ngày hôm qua đã vốn mang chủ đề là "Hội bàn tròn", giống như chủ đề mười năm trước của《 Không độ 》.
Nhưng Quý Minh Thư vừa mới làm bản phác thảo, bên tổng bộ của tập đoàn và nhà tài trợ bên kia tự nhiên có xích mích, kinh phí vì vậy bị rút lại.
Giới thời trang này thứ không thể không có là money, 《 Không độ 》 không chịu làm đơn giản, tổng bộ tập đoàn lại không muốn nhiều bỏ quá nhiều kinh phí, hai bên cãi cọ một trận rồi mới miễn cưỡng nhất trí sẽ gộp tiệc tối kỷ niệm mười năm ra mắt tạp chí với bữa tiệc tối từ thiện vào làm một, đẩy sớm thời gian tổ chức.
Bởi vì chủ đề buổi tiệc từ thiện không phù hợp làm dưới danh nghĩa party thời trang, ý tưởng lúc thiết kế hội trường lúc trước của cô phải làm lại toàn bộ.
Quý Minh Thư nhất ghét là sự cố, lòng tự trọng còn cao, lần gần đây nhất tham gia thiết kế là khi Chris Chou lần đầu tham gia tuần lễ thời trang Milan vào hai năm trước, chính tay cô đã thiết kế sàn catwalk.
Lúc này, nếu không phải vì nể Cốc Khai Dương, cô cũng chẳng thèm để ý đến case này của《 Không độ 》, phút cuối còn dám hủy bỏ toàn bộ bản thảo của cô.
Khi nghe chuyện, cô không hề khách khí mà lập tức cúp điện thoại của tổng biên tập.
Quý Minh Thư vốn đã tính phủi tay chạy lấy người, ai thích thì cứ làm, nhưng rồi có Cốc Khai Dương năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng vẫn làm lại một phương án khác.
Có điều thời gian khá gấp, lại còn phải làm lại từ đầu, phương án mới ít nhiều cũng có mấy chỗ không ổn.
Đến cuối cùng, hội trường vẫn được bày biện có quy củ, không thiếu độ xa hoa, nhưng đúng là chưa đạt tiêu chuẩn.
Bản thân Quý Minh Thư cũng không hài lòng với hội trường tối qua, nhưng lời giải thích chuẩn bị nói ra, rồi lại cảm thấy mình cũng đuối lý, miệng khẽ mấp máy vài lần, rồi lại không nói được câu nào, ủ rũ ngồi trên giường.
Sầm Sâm đã mặc quần áo, chuẩn bị rời đi, lại thấy cô không nói nói gì nữa, cũng thấy không ngoài dự đoán, chỉ liếc mắt nhàn nhạt, "Quỳ trước tôi thì được gì, không bằng em ba quỳ chín lạy ở cung điện Potala, có lẽ còn có thể cảm động trời đất đấy.".