Editor: Yuri Ilukh
Vì Bạch Vũ và Tiểu đằng yêu phải dưỡng thương nên Nhất Diệp quyết định ở trong hang động này thêm vài hôm nữa.
Vũ Quân thấy rảnh không có việc gì làm nên lấy long cốt từ trong túi Càn Khôn ra, dùng dao bắt đầu tạo hình vì trước đây anh đã hứa là sẽ làm một cây trâm tinh xảo tặng cho Nhất Diệp. Rồng là thần thú thượng cổ, bản thể có sức mạnh vô cùng lớn, dù cho chết đi rồi nhưng nếu lấy xương cốt của nó đem đi làm vũ khí thì vẫn không gì phá hủy được.
Dao Vũ Quân dùng để điêu khắc cũng là cái anh tìm được trong bí cảnh nơi phát hiện long cốt, Vũ Quân đoán đây là vũ khí do tu sĩ gϊếŧ rồng để lại, phẩm chất con dao rất đặc thù, anh không thể nhìn ra nó ở cấp bậc nào nhưng một khi đưa linh lực vào thì sẽ vô cùng sắc bén. Vũ Quân phải dùng con dao này mới có thể nhẹ nhàng điêu khắc long cốt.
"Chồng ơi, anh định khắc thành cây trâm thế nào?" Nhất Diệp chống cằm ngồi xổm bên cạnh, tò mò hỏi.
"Vợ thích hình dạng nào thì anh khắc hình dạng đó" Vũ Quân trả lời.
"Chỉ cần là chồng khắc thì em đều thích" Nhất Diệp ngọt ngào trả lời.
Vũ Quân đã dần quen với những lời ngọt ngào của Nhất Diệp nhưng đa phần anh đều chỉ xem Nhất Diệp như em gái có cái miệng ngọt mà thôi.
Nhất Diệp đáng thương không biết những lời ngọt ngào của mình trở thành thế nào trong mắt Vũ Quân nên ánh mắt đầy mong đợi chờ khích lệ.
1 phút mặc niệm cho Nhất Diệp.
Hoàng Vũ Xà đu trên cành cây của Tiểu đằng yêu tu luyện không hiểu sao cả người bỗng lạnh run, khó hiểu hỏi Tiểu đằng yêu, "Sao tớ nghe Nhất Diệp nói chuyện thì sẽ không nhịn được rùng mình nhỉ?"
"Đó là cậu nổi da gà" Tiểu đằng yêu tuy không có da nhưng vẫn thường xuyên bị ghê rợn đung đưa cành, giống như bây giờ cành lá đang đung đưa không ngừng.
"Rốt cuộc vợ chồng là mối quan hệ thế nào? Tại sao Nhất Diệp lại thích người chồng này của chị ấy vậy?" Từ lúc còn là một quả trứng thì Bạch Vũ đã chỉ còn một mình, sau khi phá trứng thì thành rắn nhỏ cô độc sống trong bí cảnh mấy ngàn năm, bây giờ nó đã trở thành một con-vô-cùng-giàu-có-nhưng-không-hiểu-việc-đời-rắn.
"Giống như..." Tiểu đằng yêu cố gắng giải thích đơn giản một chút nhưng là nghĩ tới Bạch Vũ là một con rắn chưa hiểu việc đời nên hỏi, "Ở nhà cậu ngoại trừ cậu có còn con yêu nào khác không?"
"Còn có mấy con chuột, nhưng bọn nó sợ không dám tới gần tớ" Bạch Vũ nói.
"Vậy có phải cứ một khoảng thời gian sẽ xuất hiện vài con chuột mới mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy không?" Tiểu đằng yêu hỏi.
"Có, một chuột đực và một chuột cái sau khi giao phối sẽ tạo ra chuột con" Bạch Vũ nói.
"Đó là quan hệ vợ chồng" Tiểu đằng yêu nói.
"Quan hệ giao phối???" Bạch Vũ có chút giật mình.
"Đúng vậy!" Tiểu đằng yêu dùng ánh mắt khâm phục nhìn về phía Hoàng Vũ Xà, rắn nhỏ này thoạt nhìn có chút ngu ngơ nhưng không ngờ lại có thể tổng kết được sâu sắc thế.
"Vậy có phải rất nhanh sẽ có người con không?" Bạch Vũ hỏi.
"Người con, người con là gì..." Tiểu đằng yêu sửng sốt một lúc mới hiểu được, "Gọi là em bé, trẻ con, tiểu bảo bảo"
"Sao phức tạp vậy!" Chuột mới sinh thì gọi là chuột con, người mới sinh thì đương nhiên gọi là người con rồi, Bạch Vũ cảm thấy con người xưng hô thật là phức tạp.
"Bọn họ tạm thời sẽ không có con" Tiểu đằng yêu nói.
"Tại sao?" Bạch Vũ hiếu kỳ hỏi.
"Thứ nhất là hai bọn họ còn chưa giao phối, dù cho Diệp Tử rất muốn" Tiểu đằng yêu không sợ chết nói, "Thứ hai là tu sĩ rất khó có con, tu vi càng cao thì càng khó"
"Nếu Nhất Diệp muốn thì tại sao hai người không □□" Điều thứ 2 không giải quyết được chứ điều thứ nhất thì có thể mà.
"Vì Diệp Tử làm giá"
"Làm giá?" Ngôn ngữ con người thật là khó hiểu.
"Con gái muốn gì thì cũng thường không nói ra, họ muốn con trai chủ động" Tiểu đằng yêu tỏ vẻ một người từng trải, "Lúc trước tớ lớn lên ở đoạn trường nhai nên có rất nhiều kiến thức"
"Đó là làm giá" Bạch Vũ học hỏi từ mới.
"Không sai"
Nhất Diệp không biết mình trong lòng Bạch Vũ đã biến thành một cô gái không thể sinh con, một lòng muốn xxoo nhưng lại làm giá, cô cười ngọt ngào hướng về phía chồng mình nói, "Chồng ơi, em đi nấu cơm, lát nữa cho anh nếm thử tay nghề của em".
"Ừm" Vũ Quân ngừng khắc, quay đầu cười dịu dàng với Nhất Diệp.
Nhất Diệp dùng tay che trái tim nhỏ bé đang đập loạn xạ lại, đầy hạnh phúc đi ra ngoài tìm nguyên liệu tươi ngon nấu ăn.
Trần gian có câu, con đường ngắn nhất đi đến tim người đàn ông là thông qua dạ dày, lát nữa cô phải biểu hiện cho tốt, bắt lấy dạ dày của chồng cô.
Nếu Tiểu đằng yêu mà biết suy nghĩ trong đầu Nhất Diệp bây giờ thì nhất định sẽ hận không thể đẩy đầu Nhất Diệp mắng: Có phải chị quên rằng Vũ Quân đã sớm tịch cốc không cần ăn cơm không.
Linh căn Nhất Diệp không tốt, hơn nữa bản thân khôg thích tu luyện, cho nên ngày rộng tháng dài cô đã học được rất nhiều tài nghệ, trong đó tài nấu ăn là hạng nhất.
Cửu Liên chân quân là một người phát rồ muội khống, cho dù chỉ là một cái thực đơn thì anh ấy cũng có thể lục tung bí cảnh để tìm, may mà đồ ăn Nhất Diệp làm cũng không giống của người khác.
Nhất Diệp đi bắt một ít cá dính linh khí ở cách đó không xa, lại đào một ít măng dại mang về, sau đó lấy bộ đồ nấu ăn và gia vị từ trong túi Càn Khôn ra bắt đầu nấu đồ ăn.
Bạch Vũ mũi thính nhảy từ nhánh cây của Tiểu đằng yêu xuống, bò theo bụi cỏ đến bên cạnh Nhất Diệp, nằm trên bàn đá nhìn Nhất Diệp xử lý đám cá.
"Nhất Diệp, cá này không thể ăn, quá ít linh khí, cả người toàn mùi tanh" Bạch Vũ ghét bỏ nói.
"Nấu chín thì sẽ không tanh nữa" Nhất Diệp vừa nói vừa nhét tỏi, gừng và những khử tanh khác vào bụng cá, rồi lại dùng rượu gia vị bôi toàn thân cá rồi bỏ chúng vào trong nồi hấp.
"Trông giúp chị" Nhất Diệp đậy cái nắp lên, dặn dò rắn nhỏ tham ăn bên cạnh, sau đó xách nồi đi bờ sông vo gạo.
Rắn nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh l*иg hấp, không chớp mắt nhìn chằm chằm l*иg hấp đến mức l*иg hấp muốn nở cả hoa. Nhưng rắn nhỏ là một động vật máu lạnh, thiên phú thần thông đều là hệ băng nên nó không thích những luồng hơi trắng nóng hôi hổi kia.
Vì vậy khi l*иg hấp bốc một đợt hơi lên thì tiểu Bạch Vũ sẽ phun một ngụm khí lạnh hóa đám hơi kia lại thành nước. Tiểu Bạch Vũ cảm thấy chơi rất vui nên quyết định vừa trông cá vừa chơi.
Nhất Diệp sau khi bỏ cơm vào nấu thì quay lại xào rau và kiểm tra tình trạng nồi cá hấp, kết quả vừa mở nắp ra thì thấy cá vẫn còn sống. Nhất Diệp chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn đống lửa dưới nồi sắt, cháy rất nhỏ.
Lúc này lại có một đợt hơi thổi lên, Tiểu Bạch Vũ lại phun ra một luồng khí lạnh, Nhất Diệp bị lạnh run cả người. Nhất Diệp ngay lập tức hiểu được có chuyện gì xảy ra, cô quay sáng nhéo thân hình mềm oặt của Bạch Vũ mắng: "Chị bảo em trông nồi cá cho chị chứ có nói em thổi khí lạnh đâu hả, em tưởng em là cái tủ lạnh giữ tươi thực phẩm hả?"
"Em không có động vào cá" Tiểu Bạch Vũ vô cùng oan uổng.
"Em không động vào cá nhưng em thổi lạnh toàn bộ hơi nước của chị thì còn nấu gì được nữa" Nhất Diệp khó thở, "Nếu còn phá nữa chị sẽ ném em vào chảo chiên luôn".
Nhất Diệp tùy ý ném một cái, Bạch Vũ bay vèo một mạch về phía Tiểu đằng yêu.
"Bị mắng hả?" Tiểu đằng yêu hỏi.
"Chị ấy mắng tớ vì mấy con cá chết" Tiểu Bạch Vũ tủi thân, "Tí nữa tớ sẽ ăn sạch đám cá kia luôn"
Tiểu đằng yêu quơ quơ cành lá xem như an ủi Bạch Vũ.
Nhất Diệp thấy không hấp được nữa nên đành đổi thành chiên, cô móc gừng, tỏi trong bụng cá ra bỏ và chảo dầu tạo hương rồi thả cá vào chiên chín.
"Thơm quá!" Tiểu Bạch Vũ nhịn không được cuốn người mình lên, cái đầu màu trắng nhìn thẳng về phía Nhất Diệp.
Sau khi nấu xong tất cả các món, Nhất Diệp lấy trong túi Càn Khôn ra một cái bàn gỗ, hai cái ghế dựa, rồi lại trả thêm một chiếc khăn trải bàn màu lam lên đó, trình bày mọi thứ vô cùng hoàn mỹ.
Tiểu Bạch Vũ thấy Nhất Diệp đã dọn đồ ăn xong thì nhào tới, "Nhất Diệp, Nhất Diệp, được ăn cơm rồi phải không?"
"Muốn ăn hả?"
Rắn nhỏ gật đầu liên tục.
"Đi hái mấy bông hoa về đây trước đã" Bàn ăn lãng mạn sao có thể thiếu hoa tươi.
Tiểu Bạch Vũ cô cùng nghe lời, hoá thành tia sáng bay vèo đi đâu không thấy tăm hơi.
Nhất Diệp niệm thanh khiết thuật, đảm bảo trên người không còn mùi bếp núc thì mới chạy tới gọi Vũ Quân đang một lòng điêu khắc trâm cài ra ăn cơm.
"Chồng ơi, ăn cơm thôi"
"Ừm" Vũ Quân cất dao khắc và long cốt đi, đi theo Nhất Diệp tới bàn ăn, nhìn bàn ăn đơn giản nhưng mùi thơm ngào ngạt thì lập tức khen ngợi, "Vợ nấu ăn thật là ngon"
"Chồng ngồi xuống nếm thử đi, xem thử có ngon không" Nhất Diệp nói.
"Vợ cũng ngồi đi" Vũ Quân cười rồi hai người cùng ngồi xuống. Dưới ánh mắt đầy chờ mong của Nhất Diệp, Vũ Quân gắp một con cá ăn thử rồi cẩn thận đánh giá.
"Vị thế nào?" Nhất Diệp lo lắng hỏi.
"Cá này hẳn là chưa mở linh trí, chỉ mới nhiễm một chút linh khí vậy mà vợ lại có thể giữ được tám phần linh khí sau khi nấu" Vũ Quân kinh ngạc, "Nhị sư huynh của anh thích luyện thuốc, lúc nhiều nhất cũng chỉ bảo trì được 8 phần tác dụng của thảo dược thôi, không nghĩ vợ tuỳ ý nấu đồ ăn mà cũng hiệu quả cao như vậy"
"Chồng thấy ăn ngon không?" Nhất Diệp hỏi.
"Ngon" Vũ Quân khen từ tận đáy lòng.
"Ăn ngon là được rồi" Nhất Diệp không cần biết tay nghề nấu ăn của cô có thể so sánh với việc luyện thuốc không, cô chỉ biết cô muốn nấu đồ ăn ngon cho người cô thích ăn,
Lúc này Tiểu Bạch Vũ đi hái hoa đã trở về, nó dùng cái đuôi kẹp hai đoá hoa dại màu tím, vèo một cái bay tới bàn, quẫy đuôi ném 2 bông hoa tím cho Vũ Quân.
Vũ Quân giơ tay kẹp lấy 2 đoá hoa, khó hiểu nhìn về rắn nhỏ.
"Nhất Diệp tặng hoa cho anh" Tiểu Bạch Vũ nói xong câu đó với tốc độ cực nhanh rồi cả người sà vào mân cá.
"Không phải, không phải đâu chồng ơi" Tiểu Bạch Vũ bỗng nhiên nói vậy làm Nhất Diệp xấu hổ, liên tục lắc đầu.
"Không phải tặng cho anh?" Vũ Quân quơ quơ 2 bông hoa dại màu tím trong tay.
"Nếu... chồng không chê thì đúng vậy" Nhất Diệp thấy Vũ Quân thích nên lập tức sửa miệng.
"Anh rất thích, cảm ơn vợ" Vũ Quân khẽ cười một tiếng, bỏ 2 bông hoa vào túi Càn Khôn.
Tiểu Bạch Vũ ăn sạch toàn bộ cá sau đó tiếp tục xoắn người liếʍ cái dĩa.
Phải bắt hết đám cá kia đi, để mỗi ngày Nhất Diệp đều nấu cho mình ăn mới được.