Thương Cảnh từ từ bò lên lưng Hạ Giáng, chân quặp lấy lưng anh, cường điệu: “Em muốn đi theo anh a.”
Tìm được chứng cứ ẩn hôn giữa bọn họ, cùng với bằng chứng chứng minh những việc mình đã phải chịu đựng trong hôn nhân coi như có được lợi thế trong việc phân chia tài sản,
Hạ Giáng: “Tôi kêu Lâm Lâm đưa cậu trở về nghỉ ngơi.” Thương Cảnh: “Không được, em bị đυ.ng vào đầu óc, nhất thiết phải đi theo anh mới không đau.”
Vạn nhất Lâm Lâm tùy tiện đem cậu tới một căn nhà nào đó thì cậu biết đi đâu mà tìm Hạ Giáng.
Hạ Giáng: “Tôi phải đóng phim.”
Thương Cảnh: “Vậy em ở trong xe chờ anh.”
Hạ Giáng: “Cậu không phải nói là bị đau đầu sao? Ở trong xe làm sao nghỉ ngơi được?”
Thương Cảnh: “Kia không sao.”
Hạ Giáng bắt đầu cảm thấy vì lòng thương chó nhỏ bất chợt trỗi dậy mà mạnh mẽ xin nghỉ đối với vị đạo diễn đang ở thời kì mãn kinh là không đáng.
Hạ Giáng cuối cùng vẫn là không để Thương Cảnh ở lại trong xe, mang vào phòng hóa trang, để cho cậu nằm ở trên giường của mình nghỉ ngơi.
Chuyên viên trang điểm một lần nữa trang điểm cho Hạ Giáng, Thương Cảnh ở một bên ngủ đến an ổn.
Đạo diễn đổ ập tới mắng anh một trận, hỏi anh chơi trò đại bài xong chưa, Thương Cảnh cư nhiên cũng không tỉnh dậy.
Hạ Giáng gân xanh trên trán nhảy lên, trong lòng không ngừng an ủi chính mình ——
Thương Cảnh ở trong nước không quen biết ai, trừ bỏ mình ra không nhận thức được bất cứ người nào khác.
Nhịn.
Chờ thương thế trên người cậu tốt lại liền cho cậu cút đi.
Thương Cảnh lúc ngồi trên xe có điểm choáng váng đầu, tới đoàn làm phim bất giác ngủ một giấc, tỉnh lại mới thấy thoải mái một chút.
Hắn ngồi dậy, xốc chăn mỏng trên người ra, một góc chăn có thêu tên Hạ Giáng, hiển nhiên đây là đồ dùng cá nhân.
Thương Cảnh thuận tay xếp chăn lại, đi ra khỏi phòng hóa trang, phòng hóa trang ở ven biển là lâm thời dựng nên, vừa ra khỏi cửa là nhìn thấy một màu xanh thẳm của biển rộng.
Hạ Giáng đang quay cảnh cứu viện trên biển, mặc đồ của cứu hộ, kéo nữ chính đang ngập chìm trong sóng biển lên.
Thương Cảnh tâm treo lên cao, thật mạnh rơi xuống.
Quá nguy hiểm.
Người đại diện Lâm Lâm đứng bên cạnh cậu nói: “Không cần quá lo lắng, mọi công tác chuẩn bị an toàn đều được kiểm tra kỹ lưỡng.”
Thương Cảnh: “Vâng.”
Cậu mới không có lo lắng vì tra nam đâu.
Ước chừng qua một giờ, sóng biển càng lúc càng lớn, Thương Cảnh đang suy nghĩ về việc phân chia tài sản trong hôn nhân có thể bị thiếu hụt chút ít đi không thì cảnh quay rốt cuộc kết thúc.
Nói đến tài sản trong hôn nhân, Thương Cảnh không nhớ rõ mình cùng với Hạ Giáng kết hôn khi nào, trong nhật kí lại không đề cập đến.
Thương Cảnh thử thăm dò Lâm tỷ: “Em tới phim trường…… Sẽ quấy rầy đến đoàn phim sao?”
Lâm tỷ: “Sẽ không, chỉ cần không ảnh hưởng quay phim, đạo diễn đều cực kì dễ nói chuyện.”
Nàng tình nguyện để tiểu tổ tông này mỗi ngày đều ngốc tại phim trường. Từ khi Hạ Giáng xuất đạo đến giờ, tinh thần chuyên nghiệp đều không cần phải bàn đến, chỉ có hai lần cậu cho mọi người leo cây, mà cả hai lần đều là vì Thương Cảnh. Hai người này dính chung lại một chỗ liền không có gì cần phải lo lắng.
Lâm Lâm có điểm tò mò hai người hiện tại có tính là hòa hảo không, hỏi: “Các cậu…… Ba năm trước đây……”
Thương Cảnh chớp chớp mắt, trong lòng oa lên một tiếng.
Đây không phải là đã kết hôn ba năm rồi sao? Tuy rằng nói tài sản trong hôn nhân thực là khách quan, nhưng đồng dạng cũng là cậu làm trâu làm ngựa cho Hạ Giáng hết ba năm. "Hắn" như thế nào có thể nhẫn nhịn đến vậy?
Thương Cảnh sợ Lâm Lâm nhìn ra vấn đề, mỉm cười, thẹn thùng mà không nói tiếp.
Lâm Lâm cho rằng hắn không muốn đề cập đến, liền mỉm cười: “Tôi đi lấy canh gừng.”
Thương Cảnh đem ánh mắt thả lại bờ biển.
Hạ Giáng cùng nữ chính Trương Dao Dao đều lên bờ, trợ lý trước tiên cầm thảm giữ ấm đưa cho Hạ Giáng.
“Ắt xì!” Trương Dao Dao cả người ướt đẫm, bị gió thổi qua đánh cái hắt xì.
Hạ Giáng liền ý bảo trợ lý đem thảm đưa cho Trương Dao Dao.
Trương Dao Dao chối từ một chút, rồi vươn tay nhận lấy, động tác thực tự nhiên đem thảm do trợ lí Hạ Giáng đưa đến, bọc người lại sưởi ấm: “Cảm ơn. Trợ lí của em chưa có kinh nghiệm, cho là thời tiết ấm nên chưa chuẩn bị thảm, ai ngờ lên bờ thì lại rất lạnh, về sau muốn học tập trợ lí của Hạ Lão sư nhiều hơn.”
Hạ Giáng chân dài, nhanh chóng bước ra khỏi phạm vi cánh tay Trương Dao Dao, nhìn Thương Cảnh bên này đang đi tới.
Trợ lí Trương Dao Dao lúc này mới khoan thai tới muộn, bưng hai ly canh gừng nóng hầm hập.
Trương Dao Dao cầm canh gừng chạy chậm đuổi theo Hạ Giáng, không cẩn thận đυ.ng phải lưng anh: “Cho ngài một ly.”
Hạ Giáng tiếp nhận, nói “Cảm ơn”.
Trương Dao Dao tươi cười xán lạn: “Không khách khí.”
Thương Cảnh khoảng cách đến còn xa, nhìn thấy hai người ve vãn yêu đương.
Ngay trước mặt cậu còn dám như vậy.
Cậu còn chú ý tới, Trương Dao Dao có hai người trợ lý, một người mang đến canh gừng, còn một người lặng lẽ lấy ra di động quay chụp, trong túi bên cạnh còn có một cái thảm giữ ấm.
Lâm tỷ đem tới hai ly canh gừng, thấy Hạ Giáng trong tay đã có, dừng lại một chút, đem một ly đưa cho Thương Cảnh: “Bỏ thêm nho khô, uống khá tốt.”
Thương Cảnh đem ống hút cắm vào, nhấp một ngụm, nhìn hai người diễn kịch bên kia.
“Khoan đã, em giống như lấy sai rồi.” Trương Dao Dao từ phía sau đuổi theo, đỏ mặt mà đối Hạ Giáng nói, “Ly trong tay ngài em đã uống qua một ngụm, ngượng ngùng, ngài uống ly này đi.”
Tiểu hoa chiêu còn rất nhiều.
Thương Cảnh bị canh gừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ một phen, không chỉ có cay yết hầu, còn cay mắt.
Hạ Giáng vốn là không tính toán uống đồ vật từ Trương Dao Dao, nhưng lại bị cô ta năm lần bảy lượt quấy rầy cũng có chút phiền.
Anh đang muốn đem hai ly đều đưa hết cho Trương Dao Dao, Thương Cảnh đột nhiên đã đi tới.
“Anh uống của em.” Thương Cảnh hút một hơi to, đem canh gừng cường ngạnh nhét vào tay Hạ Giáng. Nho khô ở bên trong kẽ răng vỡ ra, chua chua ngọt ngọt.
Hạ Giáng nhìn trong tay nửa ly trà gừng, cặp mắt xinh đẹp của Thương Cảnh trừng lấy anh, một bộ dạng kiêu căng “Anh dám uống của cô ta thử xem.”
Trong lòng anh đột nhiên hiện lên một cổ vi diệu động dung, uống ấm áp canh gừng xuống bụng, lưu chuyển toàn thân kinh lạc.
Những cái kịch bản đó cũng không phải vô dụng.
Hạ Giáng tưởng.
Thương Cảnh trước đó tung lung rối loạn bịa đặt, có phải hôm nay cũng cảm nhận được rồi.
Kia thật đúng là xứng đáng.
“Cậu là……” Trương Dao Dao nhìn trước mắt nam sinh thoải mái, thanh tân, sạch sẽ, hoài nghi đây là diễn viên mới do nhà đầu tư nào đó nhét vào đoàn phim.
Đẹp cũng chỉ là đẹp, không biết lại leo lên ôm đùi ai đây, cư nhiên một chút lễ phép không biết, đem đồ mình uống rồi cũng dám đưa cho ảnh đế, cũng không tự xem xem chính mình có dơ hay không.
Hồn nhiên quên mất chính mình vừa rồi cũng “Không cẩn thận” đem đồ đã uống rồi đưa cho Hạ Giáng, Trương Dao Dao đối với Thương Cảnh dâng lên một cổ địch ý, đang muốn chờ nghe xem Hạ Giáng cự tuyệt thế nào, giây tiếp theo, cô ta thấy Hạ Giáng đối với ai cũng lạnh lùng như băng vậy mà lại tự nhiên cắn lấy ống hút, uống một ngụm.
Không có bất luận cái gì ghét bỏ, lại uống thêm một ngụm.
Hạ Giáng đơn giản giới thiệu: “Đây là .......đệ đệ của tôi, cậu ấy bị thương, tôi không yên tâm nên mang theo trông.”
Anh dự tính Thương Cảnh về sau có khả năng còn sẽ đi theo tới phim trường, liền tùy ý tìm một cái cớ.
Ai là đệ đệ của anh?
Thương Cảnh liếc Hạ Giáng liếc mắt một cái, ảnh đế quả nhiên thực giảo hoạt.
Một câu, đã biểu hiện chính mình yêu quý đệ đệ, lại phủi sạch hai người quan hệ.
Thương Cảnh tạm thời không tính toán chọc phá việc hai người ẩn hôn, cậu hiện tại cái gì cũng đều không hiểu, chọc Hạ Giáng nóng nảy, cục diện dễ dàng bị động. “Là đệ đệ a!” ánh mắt Trương Dao Dao nhìn Thương Cảnh lập tức thân thiết lên, “Là lần đầu tiên tới phim trường xem Hạ lão sư đóng phim sao? Tôi cũng là lần đầu tiên cùng Hạ lão sư hợp tác đóng phim điện ảnh, xem Hạ lão sư đóng phim thật là một loại hưởng thụ.”
“Đúng vậy.” Thương Cảnh gật đầu, nhìn về phía Trương Dao Dao, “Lần đầu tiên tới tôi không hiểu lắm, có thể cầm di động loạn chụp sao? Tôi thấy trợ lý của cô luôn chụp cô cùng ảnh đế ca ca, như vậy sẽ không tiết lộ tin tức sao? Tôi chắc cũng có thể sao?”
Lời này vừa nói ra, nét tươi cười trên mặt Trương Dao Dao dừng lại: “Đương nhiên…… Không thể, là trợ lý nào a? Tôi lập tức kêu hắn xóa đi.”
Đoàn làm phim đương nhiên không thể loạn chụp, nhưng Trương Dao Dao nói với đoàn phim, cô quay chụp cắt nối biên tập tư liệu sống, chỉ đến khi tuyên truyền điện ảnh mới dùng đến. Đoàn phim liền mở một con mắt nhắm một con mắt, tin tức ở ngoài lề so với thông tin khi tuyên truyền cũng có chỗ dùng.
Cuối cùng, trợ lý Trương Dao Dao lại đây, giáp mặt xóa video, đối với Hạ Giáng lại khom lưng xin lỗi.
Video lấy góc độ xảo quyệt, chụp tới Hạ Giáng cùng Trương Dao Dao cùng uống một chén trà gừng ngọt ngào hình ảnh, hơn nữa hậu kỳ, phỏng chừng sẽ có rất nhiều người tin là thật.
Thương Cảnh cảm thấy hứng thú nói: “Sáng nay đẩy đưa hình ảnh cũng là anh chụp sao, kết cấu sáng tạo khác người, vừa thấy chính là cùng một người chụp, là chuyên môn học tập qua sao? Tôi cũng muốn học tới chụp ca ca.”
Kia bản thảo kịch bản sáng nay, hành văn nơi chốn ám chỉ Hạ Giáng đối Trương Dao Dao không bình thường, có khả năng truy Trương Dao Dao.
Soạn bản thảo tự nhiên là người đại diện Trương Dao Dao nhờ người viết.
Trương Dao Dao sắc mặt vừa trắng lại chuyển xanh, bưng hai ly trà gừng, xấu hổ mà không biết hướng đi đâu, trong lòng âm thầm mắng Thương Cảnh xen vào việc người khác, trước kia loại cọ nhiệt độ này, Hạ Giáng đều sẽ không quản.
Cô ta hít sâu một hơi: “Thực xin lỗi, là tôi không quản lí tốt người của mình.”
Hạ Giáng hạ nhẹ lông mày, nhéo nhéo cổ Thương Cảnh: “Đoàn phim không thể loạn chụp, đi, kết thúc công việc.”
Thương Cảnh nghĩ đến trong nhật ký ghi hắn đông đảo tai tiếng, vừa lúc là cơ hội báo thù, thấp giọng trào phúng nói: “Thấy không, không cần cùng nữ minh tinh nói chuyện, nam nhân cần giữ mình trong sạch.”
Hạ Giáng: “Cậu lấy thân phận gì để nói chuyện này?”
Cái thân phận gì??? Thương Cảnh nổi giận, Hạ Giáng thật đúng là chưa từng để lão bà vào mắt, cư nhiên lại cho rằng như thế là hợp tình hợp lý.
Còn có người ngoài ở đây, cậu nghẹn hồi lâu, hừ hừ nói: “Đệ đệ cũng không thể quản?”
Hạ Giáng thanh âm lạnh xuống tám độ: “Không thể, bớt lo chuyện người khác.”
Thương Cảnh: “Em liền phải quản……”
Trương Dao Dao nghe âm thanh hai người dần đi xa, ánh mắt tối tăm mà chằm chằm nhìn bóng dáng Thương Cảnh, cái gì ngoạn ý a, mỗi một câu nói đều cố ý nhằm vào mình……
Sắc trời dần tối, mưa rơi tí tách. Cách nơi này không xa, Hạ Giáng có một căn nhà, tháo trang sức đổi quần áo xong, liền tự mình lái xe về nhà.
Lâm tỷ cùng trợ lý cũng từng người về nhà, trong lúc thu thập đồ đạc, thấy Thương Cảnh mở cửa xe, tiến vào ghế phụ, thật sâu thở dài.
Hạ Giáng thích tự mình lái xe, nhưng không chở theo bất kì ai.
Khi anh đi bệnh viện, Lâm Lâm muốn đi theo đi, còn phải tự mình lái xe.
Thương Cảnh ngồi ở ghế phụ mệt mỏi, bắt đầu đau khổ.
Đói.
Từ khi xảy ra tai nạn giao thông đến nay, trừ bỏ canh gừng, cậu chưa bỏ bất kì thứ gì vào bụng.
Nga, còn một bình nhỏ thuốc hạ sốt.
Hạ Giáng liếc mắt nhìn Thương Cảnh, người này ở bệnh viện đáng thương hề hề, tới phim trường tung tăng nhảy nhót, đến hiện tại lại héo queo, so với hắn là diễn viên thì còn biết diễn hơn.
Không ai nói chuyện, hiệu quả cách âm trong xe cực kì tốt, phi thường an tĩnh.
“Cậu hôm nay……” Hạ Giáng ngón tay gõ gõ tay lái, mở miệng nói, “Thực không giống nhau.”
Ngô?!
Thương Cảnh đột nhiên mở mắt, đầu óc lười biếng nhanh chóng vận chuyển.
Cậu chỗ nào lòi đuôi rồi? Hạ Giáng có thể hay không phát hiện cậu mất trí nhớ?
Không được, phải khẩn cấp cứu giúp một chút.
Thương Cảnh nhanh chóng lục lọi nội dung trong nhật ký, ý đồ từ trong đó tìm ra một ít hành vi có thể thực hiện để khắc phục tình trạng này, đánh mất hoài nghi của Hạ Giáng.
Càng chìm vào hồi ức, Thương Cảnh biểu tình càng thêm một lời khó nói hết, cậu không thể nào tùy tiện thổ lộ “Lão công em yêu anh”.
Trong làn mưa bụi, hình ảnh chiêu bài của siêu thị chình ình hiện lên trước mặt, giống như một đạo bạch quang đánh trúng Thương Cảnh linh cảm.
Cậu ngồi ngay ngắn, chỉ vào siêu thị phía trước nói: “Nhà em giống như không có sữa tắm, em muốn mua hai bình.”
“Muốn ×× nhãn hiệu.” Thương Cảnh cường điệu, nhật kí gần nhất có nói là muốn mua sữa tắm, nhất định trước kia hắn đặc biệt thích loại này.
Hạ Giáng kinh ngạc liếc mắt nhìn Thương Cảnh một cái.
Thương Cảnh khóe miệng không dấu vết mà một câu lên, mình thật là quá có tâm kế.
Cậu đến ở nhà Hạ Giáng, đương nhiên không cần mua sữa tắm, nói như thế là để ám chỉ với Hạ Giáng mình sẽ không ở luôn lại nhà hắn, như thế càng phù hợp với nhân thiết cậu xây dựng trước giờ, sẽ làm giảm bớt mâu thuẫn muốn ở chung của Hạ Giáng.
Nếu cậu muốn thường trú, Hạ Giáng nhất định tìm mọi cách đem cậu đuổi đi; nếu chỉ là ở tạm một đoạn thời gian lúc cậu bị thương, là nam nhân đều sẽ nhịn một chút đi? Như thế nào mà nói thì cũng là đối tượng ẩn hôn của mình mà.
Hạ Giáng không hề có dấu hiệu dừng lại: “Không đi.”
Thương Cảnh đầu quấn thành như vậy, đi đến nơi nào đều là tiêu điểm, cùng cậu đi dạo siêu thị liền chờ fan vây xem đi, Hạ Giáng thật ra coi như không sao, chỉ sợ đem đầu Thương Cảnh làm hỏng mất.
Vốn dĩ cũng không thông minh.
Thương Cảnh trong lòng đã có tính toán, chờ tới được siêu thị liền mua một cây xúc xích nướng lót bụng, nước miếng đều mau chảy ra tới nơi, kết quả Hạ Giáng nói là không đi???
Cho rằng Thương Cảnh cậu vẫn là tiểu kiều thê ngoan ngoãn nghe lời sao?
Thương Cảnh ấn mở cửa sổ xe, gió đêm lập tức thổi mưa vào.
Hạ Giáng lạnh giọng: “Đóng lại.”
Mưa bụi đều bay tới đầu băng gạc, trông thực là ngốc nghếch.
Thương Cảnh: “Em không đóng, anh nếu không đi siêu thị, em liền kêu cứu mạng ——”
Lời còn chưa dứt, Hạ Giáng từ bảng điều khiển đóng lại toàn bộ cửa xe.
“Kêu đi.”
Tra nam!
Hắn muốn làm mình chết đói!
Thương Cảnh vừa đói vừa tức, không biết tới thời điểm nào mới được ăn đây, tức giận thở ra dốc ra, nguyên bản khuôn mặt tái nhợt trở nên đỏ bừng.
Hạ Giáng thấy cậu thở ra phì phì, thần sắc nhàn nhạt, không dao động.
Không mua sữa tắm là tội ác tày trời hay sao? Huống hồ đêm nay Thương Cảnh cũng không có trở về nhà chính mình.
Cái tính tình chó gì đây, anh thèm quản sao?
Thương Cảnh bị đói, hôm nay là ngày đầu tiên của cuộc sống mới, nhất định phải có khởi đầu tốt đẹp.
Kêu Hạ Giáng đi siêu thị đều làm không được, thì lấy gì để thoát khỏi liếʍ cẩu sỉ nhục!
“Dừng xe! Em muốn đi siêu thị!” Thương Cảnh thấp giọng gào thét cùng kích động nhưng lại không có chút uy lực nào.
Vô nghĩa, chẳng lẽ cậu còn có thể đoạt tay lái hay sao?
Hạ Giáng thấy Thương Cảnh huyết khí dâng lên mặt, ngón tay gõ gõ tay lái một chút, mặt trầm như nước.
Con mẹ nó đầu còn đang bị thương đó! Buổi tối nếu bởi vì khí huyết không thông dẫn đến đau đầu thì đừng cầu xin mình đưa tới bệnh viện.
Thấy Thương Cảnh không có dấu hiệu quay đầu, Hạ Giáng bỗng chốc đánh tay lái sang bên đường, dừng xe, mở cửa xe, “Đi xuống.”
Thương Cảnh thập phần có cốt khí mà mở cửa xe, trong màn mưa, đứng bên cạnh xe không nhúc nhích, quật cường mà cùng Hạ Giáng đối diện.
Bóng đêm mỗi phút mỗi giây kéo dài vô hạn, phảng phất đọng lại như một bức tranh sơn dầu.
Cách một tấm kính mỏng, ánh mắt hai người gặp gỡ, một cái quật cường như nghé con, một cái hung ác sâu thẳm, hận không thể xuống xe đem người kia ăn thịt.
Thương Cảnh thừa nhận, cậu có chút bị ánh mắt Hạ Giáng dọa sợ, trong lòng tự nói với mình, không thể lùi bước, cậu cần phải biết được đâu là điểm mấu chốt của Hạ Giáng, về sau mới hảo nắm được chừng mực, miễn đem làm cho mình **.
Còn có cơ hội nào tốt hơn ngày hôm nay? Sau này làm gì có ưu đãi dành cho người bị thương chứ.
Nếu Hạ Giáng hôm nay thật sự để cậu ở lại trong màn mưa rồi tự rời đi, kia……
Mưa phùn rơi xuống không chút tiếng động, còn có mấy giọt rớt trên lông mi Thương Cảnh, đổ rào rào, hắc bạch phân minh mắt như có thể nói, như khóc như tố, u oán đau khổ.
Hạ Giáng nắm chặt tay lái, hận chính mình ánh mắt quá tốt, dừng lại ở băng gạc trên đầu dính nước mưa cùng đôi mắt trong suốt của Thương Cảnh đều xem đến rõ ràng.
Lại kéo dài thêm một giây, không cần đi siêu thị mà phải trực tiếp đem Thương Cảnh quay lại bệnh viện thay băng gạc luôn.
“Đi lên.” Hạ Giáng cúi người, đẩy cửa xe ra, “Đừng để ta nói lần thứ hai.”