Mạt Thế Phu Phu Hiện Đại Làm Ruộng Hằng Ngày

Chương 11: Giở trò xấu, tiêu tiền

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước khi Cố Trọng Cảnh đến làm việc ở quán cà phê, việc làm ăn trong quán vẫn luôn không nóng không lạnh, buôn bán không nói là khấm khá nhưng cũng không đến mức bù lỗ.

Nhưng sinh ý tốt hay xấu thì ông chủ quán cà phê Tề Huy Dương cũng không để ý, hắn mở cái tiệm này ra cũng chỉ để giải trí, là kiểu để thỉnh thoảng mang bạn đến ngồi một lúc, buôn bán tốt hay xấu với hắn cũng chẳng có gì khác biệt.

Nhưng sau khi Cố Trọng Cảnh đến thì tình hình đã thay đổi, mỗi ngày đều có rất nhiều cô bé đến vì Cố Trọng Cảnh, các cô đều rất thích Cố Trọng Cảnh, lớn lên đẹp trai khỏi nói vóc dáng còn cao ngất, lạnh lùng tang thương.

Mấy cô bé chụp không ít ảnh post lên weibo, vô hình chung lại làm quảng cáo cho quán cà phê, sinh ý ngày càng tốt.

Nhưng hôm qua quản lý Trương nhận được điện thoại của ông chủ Tề Huy Dương, nói Giang Bác công tử bột có tiếng của thành phố A gọi điện thoại cho hắn, hi vọng hắn đuổi việc Cố Trọng Cảnh.

Tề Huy Dương đồng dạng nằm trong nhóm hoàn khố không chút lưu tình cự tuyệt yêu cầu vô lí của Giang Bác, còn tàn nhẫn mà giễu cợt hắn một trận.

Sau sự việc này hắn nảy sinh hiếu kì đối với nhân viên này của quán, rất muốn biết tại sao Cố Trọng Cảnh lại đắc tội với Giang Bác, thằng cháu này tuy là công tử bộ, nhưng cũng không phải là người ỷ thế hϊếp người, làm sao sẽ đi gây khó dễ cho một người phục vụ nho nhỏ?

Cố Trọng Cảnh không biết nội tình trong đó, chỉ coi là trong trường lại xảy ra biến cố gì đó, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, giải thích: " Nếu nói đắc tội người khác, thực sự có một người."

Quản lý Trương: "Có tiện nói một chút không?"

Làm một thuộc hạ của Tề Huy Dương cũng thật mệt mỏi, ngoài công việc còn phải thỏa mãn du͙© vọиɠ bát quái của ông chủ, hỏi mấy cái việc này quản lý Trương cũng có chút lúng túng, dù sao đây cũng là việc riêng của Cố Trọng Cảnh, hắn không có bất kì lí do gì để đi hỏi thăm việc riêng của người ta.

Cố Trọng Cảnh nhếch miệng, phun ra một cái tên: "Triệu Thu Lăng. Là fan khi tôi làm Streamer, tỏ tình với tôi bị tôi từ chối, bị trả thù."

Giám đốc Trương hiểu rõ, hắn đã nói Cố Trọng Cảnh đẹp trai như vậy sao có thể không kiếm cơm nhờ mặt, thì ra là bị người ta nhắm vào.

Kỳ thực Cố Trọng Cảnh cũng không phải là bị người nhắm vào nên không dựa mặt kiếm cơm như hắn nghĩ, đơn giản chỉ là hắn không nhớ ra.

Kể cả bây giờ, tuy rằng miệng nói ra làm Streamer, nhưng lại giống như đang nói chuyện của người khác, hoàn toàn không liên tưởng đến bản thân mình, trong lòng cũng chỉ có nhàn nhạt tiếc hận đối với nguyên chủ, ngoại trừ cái này không có bất cứ tâm tình gì khác.

"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ nói với ông chủ, cậu yên tâm đi, cậu muốn làm việc ở đây đến khi nào thì cứ làm, không ai dám gây khó dễ cho cậu." Tự tin trong giọng điệu của quản lý Trương là do Tề Huy Dương cho hắn, đây là người có ô dù nên có tự tin.

Cố Trọng Cảnh không tỏ rõ ý kiến, ngược lại hắn cũng chỉ định làm một tháng, có thể làm ở đây hay không đối với hắn mà nói cũng không quá quan trọng. Hắn thiếu tiền, nhưng cũng chỉ thiếu chút tiền mua hạt giống này thôi.

Lương ứng được cũng đủ rồi, nếu không phải quản lý Trương đối với hắn cũng không tệ lắm, bây giớ hắn đã có thể từ chức.

Sau khi rời khỏi văn phòng, Cố Trọng Cảnh thu lại biểu cảm trầm tư, tiếp tục một ngày làm việc.

Đối phó với mấy cô bé trong tiệm rất đơn giản, đừng cười, lạnh nhạt một chút, thái độ đối với bọn họ tốt nhất nên hung dữ một chút.

Một Cố Trọng Cảnh như vậy đủ khiến các cô rít gào.

Trong tiệm không phải không có con trai hệ cao lãnh, nhưng cố tình các cô lại thích Cố Trọng Cảnh, nói đi nói lại cũng là do mặt Cố Trọng Cảnh đẹp mà thôi.

Cố Trọng Cảnh cảm khái, nếu là trong tận thế, lớn lên ưa nhìn có khi cũng chẳng phải là chuyện tốt, thực lực không mạnh, tướng mạo ngược lại sẽ trở thành trói buộc.

Nhớ lúc đầu, đoàn trưởng Cố vì người trong lòng Chử Ngạn, không biết đã lén lút diệt trừ đi bao nhiêu người lòng mang ý xấu, bây giờ nhớ lại, thổn thức không thôi.

Đáng tiếc uy phong của đoàn trưởng Cố chỉ ở mạt thế, ở thế giới này, chẳng ai biết đến tên tuổi của hắn, a miêu a cẩu* nào cũng có thể đến " khi dễ" hắn một chút.

*A miêu a cẩu: tên vô danh tiểu tốt

Sau khi tan ca, Cố Trọng Cảnh đến phòng kế toán ứng hai nghìn tệ tiền lương, ra trước quầy mua hai cái bánh ngọt, một cái lớn một cái nhỏ, thêm cái bánh nhỏ mà quản lý cho, tổng cộng có ba cái.

Cố Trọng Cảnh xách bánh ngọt ngồi xe buýt, suy nghĩ phát ra tử nội tâm: Tiền thật là một vật tốt.

Tốt xấu gì trước tận thế cũng là một tổng tài, sau tận thế thì cũng là đoàn trưởng của đoàn dị năng cường đại, bây giờ lại vì được ngồi xe buýt mà lòng sinh cảm khái...

Cố Trọng Cảnh phỉ nhổ chính mình!

Ngồi một được một lúc Cố Trọng Cảnh liền có chút không thoải mái, hắn ở trong mạt thế quá lâu, sớm đã không còn thói quen chen chúc với nhiều người, như cái xe buýt này chen lấn giống như cá mòi đóng hộp, Cố Trọng Cảnh cảm thấy mình giống như bị đặt giữa một đống tang thi, cái cảm giác này cực kì hỏng bét.

Hắn chỉ kiên trì được ba trạm thì chịu không nổi nữa, quyết đoán xuống xe.

Bầu không khí chen lấn trong xe hắn thực sự không chịu nổi.

Sau khi xuống xe, Cố Trọng Cảnh đi tới một nơi hơi trống trải bên cạnh, hít sâu một hơi, dằn sát ý cuồn cuộn trong lòng xuống.

Lúc nãy có vài lần thiếu chút nữa thì hắn đã ra tay, đám người nhốn nháo ánh mắt đờ đẫn thực sự quá giống tang thi rồi...

Sau khi hòa hoãn lại, Cố Trọng Cảnh quan sát xung quanh một chút, phát hiện thì ra nơi này là một con phố ăn vặt.

Trên đường các loại đồ ăn vặt rực rỡ muôn màu tản ra hương vị dụ nhân. Cố Trọng Cảnh ngửi các mùi vị lẫn trong gió, trong miệng bắt đầu tiết ra nước miếng.

Đã bao nhiêu năm hắn không được ăn các loại đồ ăn vặt thơm đến đòi mạng này rồi chứ? Đừng nói là sau mạt thế, ngay cả trước mạt thế, Cố Trọng Cảnh cũng rất ít khi ăn những thứ này, hắn vẫn luôn cảm thấy không sạch sẽ lắm.

Nhưng hiện tại những món ăn vặt mà hắn từng cảm thấy không được sạch sẽ lắm này, lại là sơn hào hải vị mà trong tận thế không thể nào nhìn thấy.

Ngửi rồi ngửi bụng Cố Trọng Cảnh bắt đầu kêu lên ùng ục, hắn nặn nặn ví tiền, trong lòng có chút nắm chắc, không ăn nổi một nữa tiệc lớn, chứ ăn vặt thì vẫn có thể hưởng thụ được.

Đi vào một cửa hàng đồ nướng ngửi mùi có vẻ thơm nhất, đóng gói một túi đồ nướng lớn, lại đi vào cửa hàng bánh cuốn bên cạnh, đóng gói hai phần mang đi, đi ra nhìn thấy cách cửa không xa đang bán hồ lạt thang và bánh rán, được rồi, lại mua hai xuất vậy...

Dạo hết một con phố mỹ thực, trong tay Cố Trọng Cảnh đã xách theo một đống túi lớn, đựng toàn các loại mỹ thực, hắn tìm một con hẻm không người, ném hết vào không gian, lại ra đi dạo tiếp.

Cuối cùng hắn đi vào KFC, mua hai hộp gà rán, rốt cục hài lòng rời đi.

Phố ăn vặt rất hời, mua nguyên một đường mà chỉ tiêu hết có ba trăm tệ, cộng với năm trăm tệ mua bánh ngọt, trong ví vẫn còn hơn một ngàn, mua hạt giống thừa đủ, còn có thể dư ra một ít.

Nghĩ tiền này giữ lại cũng chỉ để đấy, Cố Trọng Cảnh liền đi sang phố bên cạnh, chọn đi chọn lại mua cho Chử Ngạn một cái áo rét, mùa đông sắp đến rồi, trên người Nguyên Nguyên cũng chẳng có bao nhiêu tiền, hẳn sẽ không mua quần áo cho mình.

Làm ông xã sao có thể không đau lòng?

Mua hết một lượt, Cố Trọng Cảnh bắt xe đến thẳng trường Chử Ngạn, hắn thực sự không ngồi nổi xe buýt, chỗ này cách trường học không xa, gọi xe cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhiều nhất cũng chỉ hai, ba chục.

Lúc đến cửa trường học, Chử Ngạn vẫn đang lên lớp, hắn gửi cho Chử Ngạn một cái tin nhắn.

Chử Ngạn đang có tiết, thấy giáo giảng y đều nghe rất nghiêm túc, đáng tiếc có nghe mà không có hiểu, toàn bộ quá trình là vẻ mặt mơ hồ.

Cảm giác được túi quần rung lên, lòng Chử Ngạn như bị mèo cào, nhất định là Cố Đầu To gửi tin nhắn cho y.

Hắn thừa dịp thầy giáo xoay người viết bảng, cúi người lấy điện thoại ra nhìn.

Ông xã của Nguyên Nguyên: Bảo bối, ông xã ở trước cổng trường em, em tan học thì ra ngoài một chút, có đồ cho em.

Xem xong tin nhắn, trong phút chốc tim Chử Ngạn ngọt như mật, khóe miệng cũng nhếch lên rõ cao.

Y giơ tay lên hô một tiếng: " Thưa thầy, em muốn đi vệ sinh."

(Editor: Chương này có lời của tác giả về truyện khác của chị ý, nhưng mình thấy không liên quan gì đến chuyện này nên mình không dịch. Còn dưới đây là hệ liệt các món ăn mà tiểu Cảnh đã mua)

Đồ nướng- 烧烤:

Bánh Cuốn- 肠粉

Hồ lạt thang- 胡辣汤

Bánh rán-煎饼

Gà rán KFC( chắc món này không ai lạ gì nữa ha?)-肯德基 全家桶