Hết một lần lại đến hai lần như vậy khiến Hà Lạc Lạc có chút chịu không nổi, một hôm Nhậm Hào đêm khuya mới trở về, Hà Lạc Lạc nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức đi ra, đúng lúc liền đυ.ng vào Nhậm Hào vừa mở cửa đi vào. Nhậm Hào có vẻ như bị cậu doạ cho một vố, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi cậu.
"Anh làm em thức rồi sao?"
Vừa mở cửa, Hà Lạc Lạc liền thấy bản thân mình có chút bốc đồng, lúng túng mà gãi đầu một cái.
"Không có, chỉ là muốn hỏi anh, anh đã ăn gì chưa, um... lúc tối dì làm nhiều đồ ăn quá, nên để lại cho anh một ít."
"Còn chưa ăn nữa, cảm ơn em."
Tuy rằng Nhậm Hào vừa lễ mạo vừa lạnh nhạt, nhưng anh mỉm cười lại rất chân thành.
Hà Lạc Lạc đột nhiên phát hiện mềm lòng trước cũng không phải việc gì quá khó khăn, sự áy náy trong lòng cuối cùng cũng giảm đi không ít.
Nhìn bóng lưng của Nhậm Hào đang đứng trong bếp hâm nóng thức ăn, Hà Lạc Lạc tự nhiên lại cảm thấy một mình ăn cơm nhìn trông thật cô đơn.
"Nhậm Hào, bất kể có như thế nào, về sau cố gắng tận lực về nhà đúng giờ để ăn cơm đi."
Hà Lạc Lạc vô thức mà nói ra từ "nhà", Nhậm Hào liền nhanh chóng bắt được từ đó. Nguyên nhân thực ra là vì anh nghĩ bạn nhỏ ở nhà ghét anh, vì vậy mà anh liền cố gắng giảm bớt khả năng gặp mặt. Bây giờ xem ra, mình trong mắt của cậu, cũng không có bết bát cho lắm.
Nhậm Hào bận rộn bôn ba cả một ngày, trái tim bức bách của anh đã được những lời này của cậu chữa lành. Anh làm nóng qua đồ ăn,
rồi ở nơi mà Hà Lạc Lạc không nhìn thấy, nở rộ một nụ cười vui vẻ, rồi trả lời "được"
_____
Kể từ lúc đó, hai người cũng xem như là chính thức hoà giải. Hà Lạc Lạc không ngờ rằng cuộc sống của Nhậm Hào trước khi kết hôn lại đơn giản đến vậy, ngoài những công việc xã giao cần thiết, còn về cơ bản thì vẫn chỉ có hai nơi là nhà và công ty là qua qua lại lại, cậu cũng biết Nhậm Hào vừa mới tiếp nhận quản lí công ty của gia đình, có rất nhiều điều cần phải học tập để phát triển bản thân ở công ty. Nhưng từ lần trước sau khi Hà Lạc Lạc nói xong câu nói kia, chỉ cần bản thân có thời gian để ở nhà, anh cũng nhất định sẽ tan ca đúng giờ.
Hai người cùng nhau ăn cơm, so với một người, thú vị hơn nhiều.
Hai người sẽ một câu lại một câu trò chuyện về những việc lặt vặt trong sinh hoạt hằng ngày, mối quan hệ cũng hoà hoãn, tự nhiên đi không ít.
Hà Lạc Lạc nhìn bóng lưng của Nhậm Hào khi đang rửa bát, đột nhiên cảm thấy, nếu như đây là sinh hoạt của vợ chồng sau khi cưới, có thêm một người cùng phòng đẹp mắt để có thể cùng nhau giải toả tâm sự, lại còn có thể tránh xa sự cằn nhằn của bố mẹ. Hình như cũng không tồi.
_____
Chiều nay, Nhậm Hào nhận được wechat của Hà Lạc Lạc, nói rằng cậu buổi tối phải họp lớp nên không thể về nhà ăn cơm được. Trong lúc xuất thần Nhậm Hào thực sự cảm thấy hai người đang rất nghiêm túc sống cùng nhau, sau khi lắc đầu vài cái cho tỉnh táo, phát hiện con đường của bản thân vẫn còn rất dài. Nhậm Hào lập tức bảo dì giúp việc buổi tối không cần phải làm cơm, lúc lâu sau lại hẹn Trương Nhan Tề đi uống rượu.
"Cậu dự tính khi nào mới nói cho em ấy biết a."
"Còn chưa vội, sợ sẽ doạ em ấy."
"Làm ơn đi, cậu yêu thầm con người ta 8 năm, 8 năm đó, tới kháng chiến cũng kết thúc rồi, cậu vậy mà vẫn còn ở đây không lo không vội"
Trương Nhan Tề có những lúc cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng bị Nhậm Hào làm cho nôn nóng đến chết.
"Cậu không hiểu, nếu như có người che giấu việc người đó yêu thầm cậu nhiều năm, lại còn ích kỷ cùng cậu kết hôn, cậu lại còn không thích người ta, cậu liền lập tức có thể chấp nhận được sao? Mặc dù thứ sự trước sau của những chuyện này bị đảo lộn, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy tôi nên tranh thủ một lần."
_____
Đảo mắt một cái đã tới cuối năm 3 đại học, Hà Lạc Lạc bắt đầu bận rộn cho bài tập cuối kì của cậu, lần này quá trình làm bài tập không được thuận lợi cho lắm, từ lúc bắt đầu linh cảm đã đứt đoạn, thiết kế mấy cái bản thảo đều bị giáo sư hướng dẫn từ chối, sau đó khó khăn lắm bản thiết kế sơ thảo mới được thông qua, nhưng bây giờ lại không thể nào tìm được loại vải phù hợp để chèo chống cho bộ não đang điên cuồng của cậu. Hà Lạc Lạc mỗi đêm đều làm tổ trong phòng thiết kế của chính mình, cà phê lại hết li này đến li khác, tóc tai cũng rụng đi không ít, nhưng tiến độ thì vẫn rất đáng lo. Cho đến bữa sáng của vài ngày sau đó, Nhậm Hào rời giường nhìn qua phòng thiết kế liền thấy từ trong phòng bò ra một Hà Lạc Lạc với đôi mắt gấu trúc siêu nghiêm trọng, doạ anh sợ đến mức suýt là đánh rơi luôn đĩa trứng rán trong tay.
Sau khi hỏi rõ chân tướng, Nhậm Hào liền cau mày suy nghĩ một chút, gọi một cuộc điện thoại cho trợ lí đem hết toàn bộ các cuộc họp buổi sáng đều hoãn lại, sau đó mang bữa sáng và kéo Hà Lạc Lạc ra khỏi cửa.
Nhậm Hào đưa Hà Lạc Lạc đến một thị trường vải ở thành Đông, đi thẳng đến văn phòng trên lầu.
"Trần tổng là người phụ trách thị trường vải ở đây, công ty của chúng ta đều là cùng ông ấy hợp tác để phát triển nhiều loại vải và các bản in hoa được cấp bằng sáng chế, trong phương diện vải vóc phục trang, ông ấy chắc chắn là một chuyên gia có thâm niên, anh nghĩ ông ấy có thể giúp đỡ được cho em."
Hà Lạc Lạc vẫn chưa thể tiêu hoá được sự tình vừa mới phát sinh này, khiến cậu mang dáng vẻ lo lắng bao lâu nay, thế mà lại quên mất rằng chồng mình là người làm trong ngành dệt. Cái đáp án này vốn dĩ đã bày sẵn ra trước mắt cậu rồi vậy mà cậu một chút cũng không nghĩ đến việc coppy.
Hà Lạc Lạc vì chính chỗ tóc đáng thương bị rụng của mình mà xót xa.
Nhậm Hào nhìn dáng vẻ đứng ngốc thất thần của Hà Lạc Lạc, cứ tưởng rằng cậu vẫn còn đang lo lắng, cười nhẹ rồi xoa xoa đầu cậu, động viên nói:
"Nếu như không tìm được loại vải làm sẵn, cũng không sao hết, chúng ta có thể nghĩ biện pháp tự làm ra, đừng lo lắng quá, có anh đây."
Hà Lạc Lạc cho tới bây giờ cũng không thể ngờ tới rằng Nhậm Hào lại nghiêm túc cùng cậu làm tác phẩm đến vậy, nguyện ý bỏ hết công việc trong tay xuống, ở bên cậu cùng cậu nghĩ biện pháp.
Bởi vì trước đây bố mẹ cứ luôn một mực phản đối cậu đi theo con đường này, bởi vậy dù quá trình bên trong rất phiền não, cậu cũng không tìm được người để mà bộc lộ những điều này. Nhưng bây giờ hình như đã có một người như vậy, nguyện ý nhẫn nại mà lắng nghe mọi phiền não của cậu, thậm chí còn rất cố gắng mà giúp cậu giải quyết những khó khăn.
Trái tim cậu dường như bị thứ gì đó động đến, chua chát, cũng ấm áp.
Cuối cùng cũng may mắn mà tìm được vải có sẵn ưng ý, Hà Lạc Lạc cũng thuận lợi mà hoàn thành xuất sắc bài tập.
Trải qua chuyện này, mối quan hệ của cậu và Nhậm Hào cũng tiến triển nhanh chóng, ít nhất là theo cách định nghĩa riêng của Hà Lạc Lạc, bọn họ từ bạn cùng phòng biến thành bạn bè.
Hà Lạc Lạc cũng bắt đầu chầm chậm mà hiểu Nhậm Hào, lĩnh vực của hai người kì thật là có điểm giao nhau, Hà Lạc Lạc cũng có khi cùng với anh thảo luận về các vấn đề của phương diện thiết kế thời trang, Nhậm Hào cũng sẽ cùng cậu nói nhiều chuyện thú vị đã phát sinh của ngày trước khi anh đi du học.
Hà Lạc Lạc phát hiện ra rằng Nhậm Hào vốn dĩ không hề vô vị như cậu nghĩ lúc ban đầu, mặc dù hai người bọn họ hơn kém nhau 6 tuổi, lẽ ra nên tồn tại khoảng cách thế hệ, nhưng có nhiều lúc phá lệ mà tồn tại sự ăn ý. Giống như một người bạn vốn đã quen biết từ rất lâu, không cần nói nhiều, cũng liền ngầm hiểu lẫn nhau.
Có những khi cuối tuần nhàn hạ, Hà Lạc Lạc sẽ lại cầm bảng vẽ đến ban công ở phòng khách mà tác hoạ, lúc này Nhậm Hào cũng sẽ ngồi an tĩnh ở sô pha phòng khách đọc sách hoặc làm việc. Hai người không quấy rầy lẫn nhau, nhưng bởi vì có nhau cùng bầu bạn nên lúc nào cũng có cảm giác rất an tâm.
_____
Thời gian bình yên như vậy không được bao lâu liền phải nghênh đón một khúc nhạc dạo ngắn. Mẹ Hà không biết vì nguyên nhân gì gọi một cuộc điện thoại liền nói muốn qua nhìn xem sinh hoạt của đôi vợ chồng trẻ trôi qua như thế nào. Doạ đến Hà Lạc Lạc không thèm xem xét vẫn còn đang trong giờ học, vô cùng lo lắng mà trực tiếp gọi điện cho Nhậm Hào.
"Làm sao bây giờ! Ngày mai cuối tuần mẹ em liền nó bà ấy muốn qua đây! Bà ấy còn muốn kiểm tra đột xuất nữa!"
"Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Uh... chính là.... Mẹ em lúc trước có gọi điện thoại cho em, hỏi thăm tình hình của hai người chúng ta, em sợ chuyện phiền phức, nói rằng hai chúng ta ở chung với nhau rất tốt, tình cảm cũng rất hài hoà, nhưng mà... chính là..."
Nhậm Hào nghe đứa nhỏ ở đầu bên kia điện thoại cứ ấp a ấp úng, sinh ra ý tứ muốn đùa giỡn, cố ý giả vờ rằng anh nghe không hiểu.
"Là thế nào?"
Hà Lạc Lạc trước kia không hề cảm thấy Nhậm Hào thế nhưng lại không hiểu phong tình đến vậy, cậu tức đến nỗi ngữ điệu cũng phải tăng lên mấy độ, cũng không biết cậu có xấu hổ hay không, chỉ nghe cậu nhanh chóng nói:
"Chính vì hai chúng ta hiện giờ vẫn còn phân phòng ngủ, mẹ mà nhìn thấy thì không tốt cho lắm! Vậy cho nên hay là hai chúng ta cùng ngủ chung đi!"
Nói xong Hà Lạc Lạc liền cảm thấy bản thân hình như truyền đạt có chỗ nào đó có vấn đề, liền nhanh chóng bổ sung thêm:
"Có nghĩa là mặc dù cùng nhau ngủ, nhưng chỉ đơn thuần là cùng nhau ngủ thôi! Aiya, chính là như vậy đấy, anh hiểu không?"
Nhậm Hào nghe bạn nhỏ trong điện thoại nói năng lộn xộn, ngôn từ lại thẹn thùng, cố gắng kìm lại ý cười, nếu như không phải tại công việc vẫn chưa kết thúc, anh hận không thể liền ngay lập tức trở về, bạn nhỏ của anh sao lại có thể đáng yêu như vậy.
"Được rồi, đợi anh về nhà rồi lại nói, ngoan."
Cúp điện thoại, Hà Lạc Lạc mới giật mình mà phát hiện ra, mình hình như bị đùa giỡn rồi?
_____
Ưm hưm sao tự nhiên cảm thấy bộ này đáng yêu quá đáng z ta 🥰