Biến Thành Tiểu Omega Thì Phải Làm Sao

Chương 51: Không xuống được giường

Thiếu niên rúc vào trong vòng tay của người đàn ông một lúc, ngửi thấy mùi pheromone linh sam quen thuộc, lẩm bẩm vài câu, ngẩng đầu lên,một đôi mắt sáng ngời, nhìn chăm chú vào chiếc cằm hoàn mỹ của người đàn ông, không khỏi nghiêng người cắn một cái .

Cằm ngứa, người đàn ông bật cười , lòng bàn tay dày rộng đưa lên , nhẹ nhàng nâng khuôn mặt thiếu niên lên , cúi đầu hôn lên môi cậu.

"Hừ ~"

Lâm Hân nhắm mắt lại, nhịp tim không tự chủ được tăng nhanh,  hai tay quơ loạn ,nắm lấy nắm

tóc bạc của người đàn ông cũng không nỡ buông ra.

Không biết bọn họ hôn bao lâu, hai người tách ra, trán chạm vào nhau lộ ra âu yếm.

Đôi mắt vàng của Lý Diệu lấp lánh vô số ánh sao, liếʍ khóe miệng một cái , tựa lưng vào đầu giường, để cậu bé ngã vào trong l*иg ngực mình.

Hành động của thiếu niên vừa nhảy qua quá lớn, chiếc chăn bông che ngang eo anh đã không cánh mà bay .

Lâm Hân liếc xuống, đỏ bừng mặt ngay lập tức.

“Anh ơi… anh về lúc nào vậy?” Cậu lắp bắp, chột dạ nhìn xung quanh .

Lý Diệu hào phóng khoe ra vóc dáng cường tráng , lộ ra cơ bụng hoàn mỹ, vuốt ve lưng thiếu niên  như vuốt lông một con mèo, hơi dùng sức liền ôm chặt người trong lòng.

"Nửa giờ trước," anh nói.

Lâm Hân ngửi thấy mùi khác không phải pheromone trên người đàn ông.

Đó là mùi sữa tắm .

Nửa tiếng trước, cậu đang chọn sách trong phòng làm việc trên tầng 3. Huấn luyện viên im lặng về nhà và nhân tiện đi tắm.

Đã sử dụng sữa tắm của cậu ấy.

Lâm Hân dụi má mình vào vai người đàn ông.

Chà, bóng láng .

“Dính người như vậy?” Lý Diệu cười hôn lên lỗ tai của cậu.

Lâm Hân co vai lại.

Tai là vùng nhạy cảm của cậu, bị  môi của người đàn ông chạm vào khiến cậu run như lên.

“Ngày hôm qua anh không nói muốn trở về.” Cậu che tai.

Hai người gọi video mỗi ngày trong nửa tháng.

“Cho em một bất ngờ.” Lý Diệu mở chăn bông, liếc nhìn chiếc gối quen thuộc, rút

ra rồi ném xuống cuối giường không thương tiếc trước mặt thiếu niên .

Lâm Hân nhìn chiếc gối đã gắn bó với mình suốt nửa tháng, hoàn thành nhiệm vụ một cách vẻ vang, cuối cùng lại bị chủ nhân của nó ghét bỏ vứt đi.

Lý Diệu thần sắc tự nhiên , ôm Lâm Hân đồng thời nằm xuống , đầu ngón tay chạm vào cổ áo của cậu.

" Anh hai ..." Lâm Hân đè lại tay người đàn ông , lông mi run rẩy bán đứng sự lo lắng của thiếu niên .

Những ngón tay của Lý Diệu đưa đến sau gáy thiếu niên và từ từ xoa nắn tuyến thể của cậu.

“Nửa tháng, lâm thờický hiệu  sắp hết hiệu lực .” Anh thì thào nói.

Lâm Hân do dự, thả lỏng người và ngoan ngoãn để anh cởi cúc áo ngủ.

Không mặc áo ngủ, cậu trở mình , lộ xương bướm hoàn mỹ, mái tóc đen mượt quấn quanh cổ, tương phản rõ rệt với làn da trắng nõn của thiếu niên .

Lý Diệu nhìn thẳng , vuốt tóc của cậu qua , cúi đầu cắn vào tuyến thể ,truyền tin tức tố bá đạo của mình vào .

"Ưm——"

Dù không phải lần đầu tiên, Lâm Hân vẫn chưa quen với quá trình đánh dấu .

Thời điểm khi pheromone linh sam xâm nhập, nó đặc biệt bá đạo .

Cậu cảm thấy mình là một con thỏ yếu ớt, bị một con sói trắng tàn bạo cắn, chỉ cần răng nanh càng sâu, cổ cậu sẽ gãy mất.

Khi pheromone linh sam càng ngày càng được tích hợp, tâm trạng bồn chồn mấy ngày nay cũng dần bình tĩnh trở lại.

Khi đánh dấu xong, Lâm Hân nằm sấp yếu ớt, mắt ướt nước.

Lý Diệu ngẩng đầu, xoa xoa tóc mái cậu , nhỏ giọng hỏi: “Em không sao chứ?”

“Không sao ạ .” Lâm Hân cố gắng chống đỡ cơ thể , nhưng eo cậu bị giữ lại, khiến cậu không thể cử động.

“Anh ơi?” Cậu thắc mắc.

Lý Diệu rũ mắt xuống, con ngươi vàng sâu thẳm, cả người toát ra khí thế nguy hiểm.

Lâm Hân dường như cảm nhận được điều đó, tai đỏ bừng, làn da cũng nóng lên.

Trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ ngày nào cũng làm nhiều chuyện vô lý trong video, hiện tại đối mặt nhau, trong lòng tự nhiên càng thêm ham muốn.

Cậu không dám cử động nằm sấp, khuỷu tay dường như đang đè lên thứ gì đó, cậu khó hiểu thì phát hiện đó là một chiếc túi ni lông vuông nhỏ.

Cái này là cái gì?

Lý Diệu thấy cậu nhìn đồ vật đó, trong mắt lộ ra ý cười.

Thiếu niên một mặt đơn thuần , cầm túi nhỏ thắc mắc nhìn người đàn ông .

“Là đồ chơi rất vui.” Lý Diệu nâng khóe miệng nói, “Trên đường về nhà anh đã mua nó.”

Lâm Hân chớp chớp mắt, nghi ngờ nhìn dòng chữ trên túi.

[Bαo ©αo sυ cho Alpha, để Omega của bạn cảm nhận được tình yêu sâu sắc nhất. ]

Lâm Hân nhất thời như tôm luộc, thân thể đỏ bừng, nhanh chóng bỏ khoai tây nóng bỏng trong tay qua một bên , quay người chui vào chăn, ngay sau đó, giường xuất hiện một con tằm bảo bảo.

"Ha ha ~" Lý Diệu sung sướиɠ cười ra tiếng .

Anh cúi người, ôm lấy tằm bảo bảo, lay hai cái, lộ ra đầu bảo bảo , áp vào tai cậu hỏi: “ Anh mua nhiều lắm ,tối nay cùng thử xem?”

Bé tằm lắc đầu nguầy nguậy.

Mua , mười hai cái?

Cậu có ngốc mới đồng ý !

Đứa nhỏ không dễ lừa.

Lý Diệu khẽ cắn vào tai thiếu niên, thương lượng mà dỗ dành: “Thế dùng một nửa?”

Tằm con tiếp tục lắc đầu.

“Ba?”

Con tằm do dự.

Thấy có hi vọng , Lý Diệu được voi đòi tiên, ghé vào tai cậu nói nhỏ nhẹ.

Lâm Hân nội tâm đấu tranh, phân vân không biết nên từ chối, nhưng sức cám dỗ quá lớn, khiến cậu không thể không đồng ý.

Người đàn ông cúi đầu dịu dàng hôn lên sự bất an của cậu.

“Đừng lo lắng,em sẽ không có thai đâu.” Anh thì thào nói nhỏ.



Lâm Hân thực sự chìm vào giấc ngủ khi trời sắp bình minh.

**** **** ****

"Meo meo ~~~ Meo meo ~~~~ Meo meo ~~~~" Lâm Hân dần dần tỉnh dậy trong tiếng meo meo của Tiểu Bố.

Có cái gì đó liếʍ vào má , cậu đưa tay lên chặn lại, sờ vào lông tơ rồi vuốt ve vài cái dẫn tới con mèo càng sung sướиɠ hơn.

“Tiểu Bố , đừng gây rắc rối với em trai.”

Giọng nói từ tính của người đàn ông vang lên bên tai, Lâm Hân nhíu mày, khó khăn nhướng mi, liền nhìn thấy một cái mảng màu đồng.

“A !!”

Cậu giật mình, theo bản năng mà đẩy đối phương.

“Cẩn thận.” Người đàn ông vươn cánh tay dễ như ăn cháo mà bế cậu trở lại.

"Hừm--"

Má của Lâm Hân áp vào l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông, cậu đã hoàn toàn tỉnh táo.

"Dạy ...Huấn luyện viên ..."

Nghe được giọng nói khàn khàn của mình, sắc mặt thiếu niên hơi đổi.

“Khát?” Lý Diệu cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.

Lâm Hân phồng má ,tức giận véo da trên cánh tay của người đàn ông.

Cứng quá!

Không véo được.

Lý Diệu xoa tóc cậu một cái , hôn lên môi thiếu niên . “Đừng tức giận, anh rót nước cho em.”

Anh buông cậu bé ra, rời khỏi giường đi đến bình uống nước lấy nước ấm.

Lâm Hân nằm ở trên giường, nhúc nhích một chút, lập tức nhíu mày, từ thắt lưng trở xuống dường như tê dại, không còn là của mình nữa.

Đặc biệt ở một nơi nào đó, việc  sử dụng quá mức gây nhức nhối.

"Meo meo ~" Thấy hai chủ nhân không thèm để ý tới mình, con mèo Ragdoll giẫm lên chăn bông, nhảy lên gối, hất cái đuôi lông tơ rồi cọ vào má Lâm Hân .

Lâm Hân thở dài và muốn chạm vào nó, nhưng khi nhìn lên dấu trên cánh tay, mặt cậu lại nóng lên.

Lý Diệu rót nước, trở lại giường, ân cần nhấc bổng cậu bé lên cho cậu uống nước.

Lâm Hân cổ họng khô khốc,

uống sạch ly nước . Uống nước xong, cậu tiếp tục nằm xuống, đưa đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào người đàn ông bán khỏa thân, quét những vết xước trên cánh tay, vai và lưng anh rồi sững người một lúc, quay mặt đi, dán vào bụng của Tiểu Bố.

"Meo meo -" Tiểu Bố nheo mắt trở nên lười biếng .

Lý Diệu đặt ly xuống, nằm nghiêng bên cạnh Lâm Hân, tựa đầu, một đầu tóc bạc xõa xuống như nước, trên mặt Lâm Hân có vài sợi rơi xuống, Lâm Hân khó chịu đẩy anh sang một bên.

“Không thoải mái sao?” Người đàn ông thấp giọng hỏi mà không hề cảm thấy mình đã làm quá nhiều.

Lâm Hân co vai lại, hoảng sợ khi nghĩ đến ban đêm bị như vậy như vậy , sao lại tao như vậy .

Quá trình dài thậm chí còn đẹp không thể tả, nhưng di chứng để lại là hôm nay cậu không thể ra khỏi giường.

"Đau nhức ..." Cậu nhỏ giọng oán giận .

Thật ra, cậu không thể giận huấn luyện viên một cách mù quáng, dù sao thì ngay từ đầu cậu cũng đã chủ động phối hợp rồi.

Làm sao có thể trách một người vì những gì hai người làm cùng nhau?

Lý Diệu rũ mắt xuống, nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu.

"A~" Lâm Hân cắn răng, ngăn bản thân phát ra những âm thanh kỳ lạ.

Sau 10 phút xoa bóp, cơn đau nhức trên cơ bắp cuối cùng cũng thuyên giảm, tuy nhiên, cơn đau nhức bên trong không thể nào khỏi trong một thời gian.

“Đói bụng không?” Lý Diệu biết mình đã làm quá nhiều, từ khi tỉnh lại đã tỉ mỉ chờ đợi.

“Mấy giờ rồi ạ ?” Lâm Hân hỏi.

Sau khi uống nước, cổ họng của cậu cảm thấy dễ chịu hơn, tuy giọng vẫn còn hơi khàn nhưng đã đỡ hơn rất nhiều so với lúc trước.

“Mười hai giờ rưỡi trưa.” Lý Diệu  nói.

Lâm Hân giật mình giãy dụa muốn đứng dậy, vừa cử động thì bắp thịt toàn thân phản kháng lại, liền sụp xuống, trong mắt tràn đầy nước mắt sinh lý, đáng thương.

"Meo meo ~~~" Tiểu Bố , gần như bị cậu giữ chặt nhảy sang một bên.

Lý Diệu đón nhận đôi mắt ướt nhẹp của cậu , hầu kết của anh trượt lên trượt xuống, ánh mắt thâm thúy, nghĩ đến cậu nhóc vừa mới tỉnh lại, cố gắng kiềm chế du͙© vọиɠ bên trong.

“Em nằm xuống, muốn ăn gì thì để anh bảo dì Mai Lâm làm.”

“Không muốn…” Lâm Hân kéo chăn bông lên che đầu, lộ ra nửa khuôn mặt. Làm sao người khác có thể nhìn thấy cậu ấy trong bộ dạng hiện tại? Xấu hổ lắm!

Cậu thường xuống nhà lúc bảy giờ sáng, 12 giờ 30 phút hôm nay vẫn nằm trên giường, không cần nghĩ cũng biết người khác nghĩ gì.

Nhìn thấy đứa nhỏ thẹn thùng , Lý Diệu đã bình tĩnh lại. “Không ai dám nói ra cái gì .”

Lâm Hân tiếp tục co rút ở dưới chăn bông như con tằm, duỗi một ngón tay ra chọc chọc vào người đàn ông.

“Ăn dinh dưỡng cao là được rồi." Cậu nói.

Đứa nhỏ quá dễ nuôi.

Lý Diệu bật cười, để Tiểu Bố ở lại cùng cậu rồi đi xuống nhà để chọn món ăn trưa.

Khi anh rời khỏi phòng ngủ, Lâm Hân thò đầu từ dưới chăn bông lên, đầu tóc rối bù.

"Meo meo -" Tiểu Bố chui vào trong l*иg ngực cậu , lắc đuôi cầu cậu vuốt ve.

Lâm Hân gãi gãi cằm nó , sờ sờ  lưng nó, sau khi tuốt một lúc lâu,  Tiểu Bố liền nằm ngửa ra, lộ ra cái bụng, ngây thơ nằm lăn lộn trong l*иg ngực cậu.

"Meo meo, meo meo ~" Mèo Ragdoll phát ra tiếng kêu thoải mái.,,,,,,

Lâm Hân nhận mệnh kéo cơ thể đau đớn ,tuốt lông cho nó.

Có Tiểu Bố làm bạn , thời gian trôi qua nhanh chóng , chờ Lâm Hân hoàn hồn lại , Lý Diệu đã đẩy xe thức ăn vào cửa, mùi thức ăn thoảng qua, khơi dậy cơn thèm ăn trong bụng Lâm Hân .

“Dì Mai Lâm nấu cháo bí đỏ, rất ngon .” Lý Diệu để xe bên cạnh giường, mở nắp ra, hương vị tràn ra.

Lâm Hân thực sự đói.

Cậu kiên trì muốn rửa mặt , Lý Diệu không cưỡng được , mặc cho cậu một bộ đồ ngủ bằng lụa sạch sẽ rồi ôm cậu vào phòng tắm.

Mười phút sau, Lâm Hân trở lại giường, kê hai cái gối trên lưng, thoải mái ngồi xuống, Lý Diệu cầm một cái bát trong tay, đút cháo cho cậu.

Ngoài cháo, Mai Lâm còn làm bốn hoặc năm món ăn kèm.

Lý Diệu bóc một con tôm luộc chín, chấm vào nước chấm đút cho Lâm Hân .

Lâm Hân há miệng, ăn một miếng.

Tôm tít tươi, mềm, hàm lượng  cao, giàu chất dinh dưỡng nên được người dân vô cùng yêu thích.

Sau nửa tháng hòa hợp, Mai Lâm đã hoàn toàn nắm bắt được khẩu vị của Lâm Hân , ngày nào cũng làm món ăn yêu thích của cậu , đương nhiên là dinh dưỡng cân đối, nhất quyết không cho cậu để thừa phần nào .

Một bữa ăn được hoàn thành đẹp đẽ dưới sự chăm sóc của người đàn ông.

Lau miệng xong, Lâm Hân híp mắt dựa vào cái gối mềm mại, nhìn giống hệt con mèo Ragdoll  bên cạnh.

Lý Diệu sờ sờ tóc của cậu. “Ngủ thêm một lát?”

“Không được.” Lâm Hân lắc đầu, nhớ tới quyển sách tối hôm qua lấy từ thư phòng , liền kêu Lý Diệu mang tới cho cậu.

Lý Diệu nhặt cuốn sách nằm trên thảm sàn nhà và đưa nó cho đứa nhỏ .

Lâm Hân nghiêm trang mở sách, chăm chú đọc.

Lý Diệu dọn dẹp bát đĩa, đẩy xe ăn xuống lầu. Khi trở về phòng ngủ sau bữa trưa, cậu bé đang ngủ say đầu gối lên chú mèo Ragdoll , cuốn sách rơi trên chăn bông.

Tiểu Bố cứng đờ nằm úp sấp , nhìn về phía chủ nhân kêu cứu.

Lý Diệu bật cười và giải cứu Tiểu Bố từ dưới đầu của cậu bé, Tiểu Bố nhanh chóng chạy trốn, nhảy ra khỏi giường và rời khỏi phòng ngủ mà không thèm nhìn lại.

Nam nhân quỳ một gối trên giường, chậm rãi cúi đầu, ghé vào cái trán mịn màng của thiếu niên lưu lại một nụ hôn.

Có vẻ như lần này em ấy đã kiệt sức rồi.