"Tinh thần lực được gọi khác nhau ở mỗi thời đại, chức năng của nó cũng tương tự. Theo quan điểm của cư sĩ, nó là một loại khí siêu nhiên tồn tại trong kinh mạch của cơ thể con người. Chỉ cần chúng ta nắm vững quy luật của sức mạnh tinh thần lực , chúng ta có thể áp dụng nó như chúng ta muốn. ”
Bạch Húc giải thích cặn kẽ cho Lâm Hân , duỗi ngón tay ra biểu thị.
"Hầu hết mọi người sẽ hiểu lầm khi sử dụng tinh thần lực, coi nó như một loại hình tướng, phóng ra với số lượng lớn, nổi trên bề mặt, gây lãng phí không cần thiết. Nếu thay đổi phương pháp, hãy để tinh thần lực đi qua kinh mạch. Toàn thân từ trong ra ngoài tự nhiên tỏa ra, dùng tinh thần lực ít nhất phát huy ra uy lực lớn nhất, như thế này— ”
Lâm Hân nhìn chằm chằm ngón tay của ông , không thấy ông ấy dùng như thế nào, đầu ngón tay bắn ra một cỗ khí tức vô hình , phá không mà đi , trong nháy mắt, những chiếc lá cách xa chục mét "Rì rào " rơi xuống, mỗi chiếc chia đôi, gọn gàng ngăn nắp.
Bạch Húc bình tĩnh thu ngón tay lại, đối với cậu bé nói: "Khi tinh thần lực xuyên qua toàn bộ cơ thể và đạt tới trạng thái tràn ngập, cơ thể con người không còn là cơ thể người nữa, mà là một vật chứa đựng, một vũ khí vô hình tốt hơn hữu hình và không có thanh kiếm thắng có kiếm. Người muốn nhẹ nhàng như chim yến,bước đi như bay, đều không thành vấn đề. ”
Lâm Hân lắng nghe cẩn thận và ghi lại từng lời người quản gia nói.
Bạch Húc duỗi tay ra, bay về phía sau, gõ nhẹ chân, cả người bay lên không trung, bay tới tiểu gian trong vườn như một cái búng tay, vững vàng đứng ở trên không gian.
Thật là lợi hại!
Đôi mắt của Lâm Hân đầy háo hức, đầy kính trọng đối với kẻ mạnh.
Lúc này, cậu mới thực sự nhận ra người quản gia là một người trăm tuổi ở ẩn.
“Ông nội Bạch, xin hãy dạy con!”
Giọng cậu bé trong trẻo vang lên.
Bạch Húc lắc người đứng trước mặt Lâm Hân , mỉm cười hòa nhã. “Chỉ cần phu nhân chịu học, tôi sẽ dạy hết.”
“Cảm ơn ông nội Bạch.” Lâm Hân cung kính hành lễ ,ngập ngừng hỏi: “Huấn luyện viên cũng sẽ sao?”
“Nguyên soái sao?” Bạch Húc nói: “Đương nhiên.”
Ông là quản gia của nhà Lý hơn 100 năm và đã nuôi dạy rất nhiều người con ưu tú, không chỉ nguyên soái mà ngay cả cha của nguyên soái cũng là học trò của ông.
Lâm Hân nóng lòng hỏi: “Khi nào thì con có thể bắt đầu học?”
Cậu muốn nhanh chóng trưởng thành, đuổi kịp huấn luyện viên , sánh vai cùng anh .
Bạch Húc nói: “Phu nhân, đừng lo lắng, mọi chuyện không thể một sớm một chiều.”
Lâm Hân nhíu mày: “Nhưng mà…”
Bạch Húc cười nói, “ Không phải phu nhân và Vũ thiếu gia đã hẹn rồi sao . gặp nhau tại cơ giáp thế giới lúc 9 giờ ?"
""Ây."" Thiếu niên trên đầu ngốc mao cong cong ,ngoan ngoãn đi đến thư phòng .
Quản gia không có nhắc nhở, cậu suýt chút nữa đã quên. Hôm qua, cậu đã hẹn với em họ để tham gia Đội Sát phá lang của cậu ấy và thảo luận về việc tham gia Cuộc thi cơ giáp toàn khu vực.
Trong thư phòng có một bộ ánh sáng não , có một cabin dinh dưỡng trò chơi và nó được trang bị đầy đủ.
Quản gia chu đáo điều chỉnh khoang dinh dưỡng cho Lâm Hân và nhìn cậu nằm trong đó và kết nối với quang não.
****
Thế giới cơ giáp ——
Lý Vũ ngồi trên ghế trong phòng huấn luyện, vừa lắc chân vừa ngâm nga, thỉnh thoảng kéo ra giao diện hoạt động ảo để kiểm tra thông tin.
Ngồi đối diện với hắn , Mạnh Chí Thành khoanh tay hỏi: “Lý Vũ, cậu có chắc Phá quân sẽ đến không?”
“Tôi nói dối để làm gì ?” Lý Vũ
nhún vai và nói, “Chúng tôi hẹn gặp nhau lúc 9 giờ, không phải còn một phút nữa là đến 9 giờ sao? Kiên nhẫn chút ! "
Mạnh Chí Thành thở dài, kéo bảng thành tích ra và kiểm tra thứ hạng của các nhà vô địch ở khu vực A5. Trên võ đài , hắn rơi xuống vị trí thứ mười chín.
Hai tháng trước, hắn và Phá Quân đấu võ đài, kết quả là thua thảm hại, nghĩ rằng đối thủ là trẻ vị thành niên nên đã mời cậu gia nhập chiến đội Tàn sát lang và tham gia cuộc thi cơ giáp trẻ.
Thật không may, Phá Quân đã từ chối hắn một cách tàn nhẫn.
Ngày hôm sau, hắn muốn tìm Phá Quân và hỏi lại, nhưng đợi một ngày không thấy Phá Quân lên mạng.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm ... Cho đến khi cuộc thi bắt đầu, Phá Quân dường như đã biến mất và không còn chơi nữa.
Hai tháng sau, hắn gần như quên mất người này, ngày hôm qua Lý Vũ đột nhiên nhiệt tình đến nói với hắn rằng Phá Quân sẽ gia nhập đội Tàn sát lang của bọn họ, Mạnh Chí Thành còn tưởng rằng hắn đang nói đùa.
Lý Vũ vỗ ngực hứa: “Chúng tôi đã hẹn ước , cậu ấy tám chín phần là đồng ý.”
Mạnh Chí Thành bán tín bán nghi, sáng sớm hôm nay, hai người lên cơ giáp thế giới chờ.
Đã sắp xếp gặp nhau lúc chín giờ, bây giờ là chín giờ, người đâu?
"A! Login rồi!" Lý Vũ vui vẻ nói.
Chị dâu gửi tin nhắn cho hắn, hắn phản hồi rất nhanh rồi gửi tọa độ.
Mạnh Chí Thành cũng nghe thấy lời nhắc rằng bạn của hắn đã login .
Thực sự là Phá Quân!
Họ đã thêm bạn vào hai tháng trước, ID của cậu ấy cuối cùng đã được bật vào hôm nay.
Lý Vũ đứng dậy, nhảy lên hai lần, quay lại và nói với Mạnh Chí Thành: “Đội phó, anh phải bình tĩnh khi thấy người.”
Mạnh Chí Thành không thể giải thích được. "Hai tháng rồi không gặp? Đừng lo lắng, tôi rất bình tĩnh."
Lý Vũ mỉm cười đi tới cửa phòng huấn luyện chào hỏi chị dâu.
Lâm Hân đeo một chiếc mặt nạ như mọi khi và lặng lẽ bước đi trên hành lang của tòa nhà cơ giáp .
Một số Alpha cao lớn đi về phía cậu , khi họ nhìn thấy cậu, tất cả đều đổ dồn ánh mắt rất kỳ lạ.
Tầng này là khu vực hoạt động đặc biệt dành cho người lớn A. Rất ít trẻ vị thành niên đến đây để tập luyện một mình.
Lâm Hân từ tốn, rẽ một hành lang đến hội trường huấn luyện theo tọa độ mà Lý Vũ đã gửi cho cậu.
Chàng trai tóc đỏ đeo tai nghe, mặc trang phục thường ngày màu đen, đứng ở lối vào đại sảnh nhìn xung quanh, liếc qua Lâm Hân, dừng lại hai giây rồi quay đi.
Lâm Hân do dự một chút, giơ tay cởi bỏ mặt nạ, đi về phía thiếu niên tóc đỏ.
“Tiểu Vũ.” Cậu không cao cũng không thấp gọi.
“Hả?” Lý Vũ sợ hết hồn , nhìn thấy mặt Lâm Hân , sau đó nhìn mặt nạ trên tay cậu , xấu hổ gãi gãi sau đầu, “Chị dâu… chị dâu, em suýt nữa không nhận ra .
"Gọi là Phá Quân ." Lâm Hân cho biết.
“Ồ.” Lý Vũ run lên lông mày.
Không hiểu sao hắn cảm thấy chị dâu trong thế giới cơ giáp khác chị dâu ngoài đời, cụ thể thì khác, nói không chừng có lẽ ... hơi thở khác?
Thiếu niên trước mặt giống như một thanh kiếm sắc bén, tràn đầy khí thế.
“Ừm… Tôi giới thiệu đội phó gặp mặt.” Lý Vũ xoa xoa mũi, xoay người dẫn đường.
Lâm Hân im lặng theo sau.
Mạnh Chí Thành đang ngồi uống coca, nhìn thấy một cậu bé đáng yêu như búp bê sứ đi về phía mình cùng Lý Vũ cũng không khỏi sững sờ.
“Đội phó, cậu ấy chính là Phá Quân, đây là đội phó của chúng tôi Mạnh Chí Thành, ID là Mờ Mịt.” Lý Vũ giới thiệu.
Lâm Hân nhìn Alpha cao lớn đang mê man cắn ống hút, nhàn nhạt nói: “Xin chào.”
Mạnh Chí Thành mở to hai mắt, đột nhiên bị sặc, nhổ ra ống hút ho dữ dội.
“Này, đội phó, dù hai tháng không gặp nhau cũng không cần cao hứng như vậy đúng không?” Lý Vũ bước tới, mạnh mẽ vỗ vào lưng hắn một cái.
Mạnh Chí Thành muốn hết hơi thở, đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: "Cái kia ... cậu... là ... O ..."
Trước kia Phá Quân đeo mặt nạ, vừa nhìn thể hình liền tưởng đó là một vị Alpha thành niên , bây giờ nhìn thấy hình dáng, hắn mới biết trước đây mình đã sai lầm như thế nào .
Alpha nào sẽ có làn da trắng và mềm mại như vậy? Alpha nào có nét mặt tinh xảo và xinh đẹp như vậy?
“À, tôi là Omega.” Lâm Hân không phủ nhận, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào hắn, “Có gì lạ không?”
“Um… không… không… không…” Mạnh Chí Thành lắc đầu, “Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi, haha.”
“Có gì ngạc nhiên chứ ?” Lý Vũ kéo ghế mời Lâm Hân ngồi.
Làm thế nào hắn có thể không kinh ngạc được cơ chứ?
Đại não của Mạnh Chí Thành nhanh chóng xoay chuyển, hắn đột nhiên đoán được Omega trước mặt có thể là thiếu niên O đến từ Cộng Hòa Thanh Long. Dù sao được huấn luyện như một đội quân dự bị cơ giáp,mới có thể có hiệu quả chiến đấu tốt như Alpha.
Là một thành viên của đế quốc Huyền Võ, Mạnh Chí Thành nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng Phá Quân là Omega , hắng giọng, hắn khôi phục bình thường , ngồi xuống nhìn Lâm Hân, nở một nụ cười hoàn mỹ, gửi một lời mời vào đội cho thiếu niên . .
“Chào mừng cậu gia nhập Đội Sát Phá Lang.”
Lâm Hân gọn gàng nhanh chóng nhấn nút “Xác định ”, trên trang thông tin có thêm một cột tên đội.
Cùng lúc đó, hộp trò chuyện nhóm nổ ra.
[Tường Tử : A a a? Vừa rồi có ai đó đã tham gia nhóm của chúng ta sao?]
[Yêu mông vểnh mèo hoang: Phá quân! Phá Quân đã gia nhập đội của chúng ta!]
[Mị mị : Phá Quân đã lâu không lên mạng đó sao?]
[Một con cá muối: Nghe nói đội phó bị cậu ấy miểu sát trong một giây. ]
[Núi lửa nhỏ: Phá quân, chúng ta đấu một trận! Phòng 193 ở Khu A5 đang đợi bạn! ]
[Tường Tử : Núi lửa nhỏ , cậu như vậy là không được nha! Chúng ta phải đối xử nhẹ nhàng với người mới đến như gió xuân, nếu không người mới đến sẽ sợ hãi bỏ đi.]
[Mị mị : Đúng vậy đúng vậy! Đội phó cuối cùng cũng thêm người vào, sợ hãi chạy đi, ngày nào cũng phải cẩn thận hắn đuổi theo a! ]
[Thiếu gia Vũ: Hừm, rõ ràng là người được vị thiếu gia này mời, đội phó vừa chọn được một món hời.]
[Mờ Mịt : Khụ.]
[Một con cá muối: Oa, Thiếu gia Vũ làm như thế nào? ]
[Thiếu gia Vũ: Tôi nhận thức Phá Quân ở thực tế nha ! Hehehe, đây gọi là tháng giêng nước gần nhà! ]
[Phá quân: ......]
Lâm Hân cất hộp trò chuyện đi, nhìn về phía Lý Vũ , Lý Vũ nở nụ cười ngây thơ mười phần.
Mạnh Chí Thành xoay quanh hai người họ một cách đầy ẩn ý. Thiếu gia Vũ nói rằng bọn họ quen biết nhau trong thực tế, cũng mơ hồ như vậy, chẳng lẽ là ... hắn theo đuổi Phá Quân sao?
Lý Vũ hoàn toàn không biết mình bị hiểu lầm, gọi cho Lâm Hân một cốc Coca ,đi thẳng vào chủ đề: "Thể lệ của cuộc thi cơ giáp toàn khu vực này rất đơn giản, chia thành đấu đơn, đấu đội ba người và đấu đội năm người, đội nào thắng cả ba trận là vô địch. Lần trước chúng tôi đã thua bởi Báo đen trong cuộc thi thiếu niên cơ giáp. Lần này chúng tôi dù thế nào cũng phải đánh một trận cho thật đẹp đẽ khắc phục khó khăn, trở thành chiến đội đứng đầu trong bảng!"
Mạnh Chí Thành nói với Lâm Hân : ""Kết quả thành tích nhóm chúng tôi của không phải là xấu.
Một người thi đấu là lần trên võ đài, nếu có cậu tới , lần này quán quân sẽ là của chúng ta ."
Lâm Hân gật đầu: "Có thể."
Kể từ khi cậu gia nhập đội, cậu đã là một trong số họ, việc giành chức vô địch là điều tất nhiên.
Hơn nữa, sau quá trình huấn luyện nghiêm khắc của huấn luyện, cậu rất tò mò sức lực của mình đã được cải thiện đến mức nào ,lần này có thể dùng cơ giáp thế giới để luyện tay một chút.
Nghe câu trả lời của Phá Quân , Mạnh Chí Thành vừa vui mừng vừa cảm khái.
Người chơi đơn là người có áp lực to lớn nhất, toàn bộ lão A trong đội cũng không dám chắc mình có thể đảm nhận được, nhưng thiếu niên Omega trước mặt lại sảng khoái đáp ứng nhanh như vậy.
Lý Vũ vui vẻ mà vỗ tay : “Hahaha, tôi nóng lòng muốn xem chiến đội Báo Đen ăn quả đắng a!”
Giọng hắn rất lớn, lập tức thu hút sự chú ý của những người khác trong hội trường huấn luyện. Bàn đang làm việc, chính là chủ lực của đội Báo đen, nghe được lời của Lý Vũ , anh ta tức giận, thô lỗ đá vào bàn, ngạo nghễ đi tới: "Các tướng bại trận dám nói ra? Đây là viện trợ bên ngoài kéo vào ? Còn tưởng rằng lợi hại thế nào ! Lớn lên lại giống như gà yếu, không cần thi đấu, tôi hiện tại dùng một ngón tay có thể đè chết cậu ta rồi!"
Thế giới cơ giáp là thế giới ảo, gϊếŧ chóc là chuyện thường tình. Alpha kia nói xong, duỗi ngón tay ra chỉa vào Lâm Hân .
Một giây tiếp theo, anh ta hét lên một tiếng như một con heo bị chọc tiết , tay đầy máu lăn lộn trên mặt đất. Một trăm phần trăm khả năng mô phỏng thực tế làm hắn đau đến không muốn sống.
Lâm Hân đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng nhìn anh ta, toàn thân tỏa ra uy lực tinh thần lực khủng bố .
Toàn bộ lão A trong hội trường khu huấn luyện đều sững sờ.