Biến Thành Tiểu Omega Thì Phải Làm Sao

Chương 16: Đứa nhỏ nhà ai

Dưới màn đêm, mười bóng đen mạnh mẽ xuất hiện trên nóc khách sạn sang trọng như những bóng ma. Người đàn ông dẫn đầu làm động tác. Những người khác nhận được chỉ thị và nhanh chóng nhảy khỏi tòa nhà, hút chân tay trên bức tường thẳng đứng như một con tắc kè . Đang đi xuống như thế này.

Tòa nhà vàng ngọc lâu được chiếu sáng rực rỡ, công việc kinh doanh đang bùng nổ và đặc biệt sôi động vào ngày hôm nay. Nó đã đón tiếp từng đợt khách quý từ tất cả các quốc gia lớn trên thế giới giữa tinh tế . Bên ngoài một chiếc hộp cao cấp nhất định, có bốn người Alpha mạnh mẽ đang vật lộn bạo lực, bất cứ ai đi qua, khi nhìn thấy nó, tất cả đều khôn ngoan tránh xa.

Trong quầy bar , nữ bồi bàn gợi cảm B chuyên tâm phục vụ rượu và trái cây cho ba vị khách quý Alpha, chờ được phái đến.

Vị khách thứ hai nhấc chiếc ly men ngọc trên bàn lên và nâng ly chúc mừng cùng Hoàng tiên sinh .

Để dễ uống hơn, anh ta thay mặt nạ hồ ly bằng mặt nạ che nửa mặt , để lộ đôi môi xấu tính và chiếc cằm với bộ râu nhỏ.

"Hoàng tiên sinh , chúng ta hãy nâng ly chúc mừng trước."

Hoàng tiên sinh lịch sự giơ ly rượu lên. "Chúc mừng ."

Hai người cụng ly và uống cạn, rượu mạnh tràn vào cổ họng, nóng hổi và rất tê dại.

"Rượu ngon!" Hoàng tiên sinh thán phục.

Vị khách quý thứ hai nâng cái chai lên và đổ đầy cái ly rỗng. "Tôi uống thêm vài ly rượu nữa."

Ngồi ở ghế đầu Cung Việt dặn dò : "Em trai , uống ít đi, cẩn thận say rồi lại gây sự khắp nơi "

Vị kia cười thầm: "Anh yên tâm, hôm nay em chỉ uống nửa chai, em sẽ không say. "

Hoàng tiên sinh uống với anh ta năm ly rượu .

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện , Hoàng tiên sinh quay đi quay lại cuối cùng cũng vào được chủ đề.

"Hắc ám tinh vực có rất nhiều mỏ quặng tinh , bốn nước lớn đều đang để mắt đến chúng. Nếu không phải vì sợ hãi các thế lực lớn, họ đã gửi phi thuyền tới mỏ để khai thác từ lâu ."

Cung Việt cầm ly rượu lắc lắc vài cái , "Lãnh thổ ám tinh vực thuộc về một thiên hà kém phát triển. Anh em tôi và tôi chỉ chiếm giữ một vài hành tinh. Không có gì bị ngăn cản hay hạn chế. Bất cứ ai có khả năng đều có thể vào và khai thác nó ."

"Không có bản đồ thì ai dám vào?" Hoàng tiên sinh cười lắc đầu.

Đại tứ quốc gia giữa các tinh tế đều làm theo ý của mình , cùng tồn tại hòa bình trên bề mặt, nhưng lại cạnh tranh với nhau một cách bí mật. Tất cả đều muốn tự mình nuốt lấy chiếc bánh lớn của Lãnh địa hắc ám tinh vực , nhưng kết quả là không ai có khả năng chiếm lấy nó, chỉ có thể dung túng hải tặc giữa các tinh tế trong hàng trăm năm. May mắn thay, bây giờ hải tặc hùng mạnh và ngày càng kiêu ngạo, bốn nước lớn không thể làm gì hơn ngoài việc nuốt hận.

Cung Việt ăn một ít đồ ăn, nghe ra Hoàng tiên sinh muốn gì, nói: "Quan hệ giữa chúng ta , Hoàng tiên sinh có chuyện gì cứ nói thẳng."

Bị nhìn thấu tâm tư, Hoàng tiên sinh cũng không giả vờ thận trọng nữa, "Tháng trước công ty chúng ta thăm dò đội phát hiện một quặng mỏ tinh chưa được khai phá , ở trong hắc ám hải tinh vực , hi vọng ngài có thể thuận lợi khai thác nó ."

Cung Việt nhíu mày: "Đừng nói là một quặng mỏ tinh , dù hai ba quặng mỏ tinh đi chăng nữa thì Hoàng tiên sinh có thể đi du thuyền đến lấy bất cứ lúc nào mà anh muốn ."

Hắn nâng cốc lên:" Cảm ơn ông chủ . "

Hắn ta rất vui khi đạt được mục tiêu của mình.

Thằng nhóc tiểu O mấy chục tỷ thì có là gì ? Nếu như thành công khai thác quặng mỏ tinh, tài nguyên sẽ cuồn cuộn đến, thời điểm đó đừng nói mấy chục triệu, mấy trăm tỷ vẫn là chuyện thường .

Người đàn ông đeo mặt nạ kia kinh ngạc nói :" Vẫn là Hoàng tiên sinh làm ăn rất tốt a."

Ba người ngầm hiểu ý, tiếp tục uống rượu.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng động lớn khiến khách trong khách điếm sợ hãi, sau đó, tiếng nổ "ầm ầm" liên tục vang lên, bầu trời đỏ rực vì ngọn lửa.

Người phục vụ hét lên ôm chầm lấy anh ta , người đàn ông lần thứ hai buông ly rượu, chạy tới bên cửa sổ, nhìn về phía xa xa ánh lửa, cả người run lên: "Đại ca! Là nhà đấu giá của chúng ta!"

Cùng lúc đó, máy nhận dạng của Cung Việt vang lên , nhanh chóng kết nối.

"Ông chủ , không ổn rồi! Có người đánh bom nhà đấu giá- " Giọng đầu dây bên kia rất ồn ào và hỗn loạn.

"Tình hình thế nào?" Hoàng tiên sinh ngạc nhiên. Có người dám xông đất vào đầu ông lớn ? Hắn có muốn chết không? Ám Tinh là một trong những thành trì của những tên cướp biển giữa các tinh tế .

Cung Việt ánh mắt lạnh lùng, khí thế âm trầm xuống.

"Ông chủ lớn? Ông chủ lớn?" Đầu bên kia điện thoại không nghe được câu trả lời, lo lắng hét lên một tiếng, đột nhiên tín hiệu bị ngắt, chuyển thành âm sắc mù mịt.

"Đại ca, hiện tại tôi muốn trở về nhà đấu giá tìm ra kẻ chủ mưu! Tôi muốn hắn chết!" Ông chủ hai lộ ra vẻ hung tợn.

"Bên kia chuẩn bị tốt." Cung Việt bình tĩnh hơn thằng em kia , trải qua bão táp, dị thường bình tĩnh, hắn hành động dứt khoát, "Chúng ta đi Hàng Thiên Trạm ."

Ông chủ hai kinh ngạc một hồi, ngoài ý muốn: "Đối phương tới chơi, còn họ được phép tự phụ như vậy sao? "

Cung Việt nói:" Tôi có thể tạo ra một cái Ám Tinh , tôi cũng có thể tạo ra vô số Ám Tinh khác . "

Hắn luôn luôn cẩn thận từng chút, lần này tới Ám Tinh không nhiều, thế nhưng phòng đấu giá bị nổ, đối phương rõ ràng đang hướng vào hắn . Chỉ cần hắn rời đi, kẻ địch liền không có cách nào đạt thành mục đích.

"Hoàng tiên sinh cùng đi không ?" Hắn hỏi.

"Làm phiền ông chủ rồi." Hoàng tiên sinh ngưng trọng nói.

Ba người lập tức hành động, khi sắp mở cửa ra, vòng nhận dạng của Cung Việt vang lên .

Nhìn thấy cuộc gọi nhắc nhở , hắn cau mày kết nối ." Chú Lí -- "

"Tàu chiến ! Nhiều tàu chiến đã bao vây cá voi tinh !" Người đàn ông trung niên hoảng sợ hét lên.

Cung Việt cùng Ông chủ hai sắc mặt thay đổi .

Cá voi tinh khổng lồ là căn cứ địa của những tên cướp biển giữa các tinh tế , ẩn sâu trong bóng tốt , hàng trăm năm qua vẫn chưa có tàu chiến nào phát hiện ra vị trí thực sự của nó.

Nhưng vừa rồi, họ đã nghe thấy gì?

Một số tàu chiến không chỉ phát hiện ra tinh tế cá voi khổng lồ, mà còn bao vây và tấn công!

"Đại ca!" Ông chủ hai hoảng sợ.

"Bùm bùm -- "

Mười Alpha trong bộ giáp đen đá tung tấm kính qua cửa sổ, tấn công ba người đàn ông một cách hung hãn.

*

Nhà đấu giá bị bom nổ tung thành đống đổ nát, khói mù mịt, khắp nơi là những bức tường đổ nát, một số người không kịp chạy thoát đã bị ngã trong vũng máu, không còn tay chân rêи ɾỉ trong đau đớn.

Quản sự béo run rẩy nằm trên mặt đất xém bị cháy , trên trán có một lỗ thủng, máu chảy ròng ròng nhưng không dám lau, hai mắt nhìn thẳng, kinh hãi nhìn về phía trước.

Người đàn ông tóc bạc trong chiếc áo choàng lộng lẫy, trên tay ôm chặt một thiếu niên xinh đẹp trong chiếc áo choàng, đứng trên phế tích, bất đồng với tình trạng lộn xộn xung quanh.

Ác quỷ!

Ông ta đã làm việc trong Ám Tinh nhiều năm và đã đối phó với vô số Alpha mạnh mẽ, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải một Alpha đáng sợ như vậy!

Mười phút trước, người đàn ông tóc bạc này đã lợi dụng vụ đánh bom của nhà đấu giá và hủy giao dịch một cách xảo quyệt, cuộc đấu giá thất bại và nền tảng lưu trữ đã trả lại 10 tỷ tinh tế .

Thấy không còn người và tiền, gã quản sự béo muốn bỏ chạy, bốn nhân viên Alpha đã nổ súng bắn không thương tiếc.

Là một người khác, hắn đã bị bắn thành một tổ ong, nhưng người đàn ông tóc bạc trước mặt ông ta không những không bị tổn hại gì, mà còn gϊếŧ bốn con Alpha đã tấn công anh ta trong vài giây.

Nhìn lại những gì đã xảy ra vừa rồi, quản sự mập cảm thấy một nỗi sợ hãi kéo dài, nỗi sợ hãi kéo dài khi đối mặt với cái chết.

Nếu không phải hắn nhanh chóng trốn vào thu nhỏ trong góc, hắn bây giờ sẽ giống như bốn cái xác chết trên mặt đất.

Bạch Hổ liên minh sao lại có một quý tộc lợi hại tới vậy?

Vì sao tinh tế võng chưa bao giờ đưa tin gì về hắn cả ?

Lý Diệu dễ dàng ôm chặt Lâm Hân, lạnh nhạt đảo qua những mảnh vỡ trên đất, tầm mắt dừng lại trên người quản sự mập hai giây , doạ cho đối phương sắc mặt tái nhợt, nằm trên đất, khàn giọng xin tha.

" ..Tôi... tôi chỉ là một nhân viên làm công ăn lương nhỏ thôi, làm ơn ... tha cho tôi ... ở nhà tôi còn vợ nhỏ con thơ cần nuôi ..." Người đàn ông mập sợ hãi đấu tranh cơ hội sống sót cho chính mình.

Lý Diệu đi về phía trước, giày da cao cấp dẫm phải một vật cứng , liếc mắt nhìn xuống, thì ra đó là một chiếc còng được lấy xuống từ chỗ nhỏ.

Anh dùng một chút lực, xiềng xích cứng rắn làm bằng vật liệu đặc biệt lập tức bị giẫm nát thành từng mảnh.

Đồng tử của quản sự mập co rút lại và khuôn mặt xám xịt như đã chết.

Lý Diệu tới gần ông ta , nhìn từ trên xuống rồi nói ," trợ thủ của Ông chủ hai là con ma béo của Từ Hải bậc thầy thứ hai của băng hải tặc giữa các tinh tế , chuyên buôn người, có hơn một trăm người đã được bán đấu giá, hàng năm được chia hoa hồng là một vạn tinh tế tiền . Ông còn dám tự xưng là một nhân viên nhỏ? "

" Mày ...... mày là ai? "Thân phận bị vạch trần , Quản sự béo không khỏi run lên.

Lâm Hân nghe thấy câu hỏi từ người quản sự béo và cũng tò mò không kém, cậu thò đầu ra khỏi áo choàng và mũ trùm đầu, một đôi mắt ngấn nước nhìn vào đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt của người đàn ông.

Lý Diệu nhanh chóng đưa tay nhét đầu đứa trẻ lại vào mũ trùm đầu để ngăn không cho cậu nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này.

"Tôi là ai? Không quan trọng ." Anh phóng xuất tinh thần lực, vô số viên sỏi sắc bén đột nhiên bay lên không trung, nhắm ngay quản sự mập. "Chỉ cần biết rằng tôi là sứ giả của công lý để duy trì hòa bình của vũ trụ, vậy là được rồi."

Vừa dứt lời, viên đá vỡ đã bắn xuyên qua cơ thể của tên quản sự béo ú.

A a a -- "

Quản sự phát ra tiếng kêu thảm thiết , chỉ chốc lát sau, không còn tiếng động nữa.

Lâm Hân giơ tay xốc áo choàng, muốn tìm hiểu.

Lý Diệu nhẹ nhàng nói: "Đừng nhìn, thi thể có chút đáng sợ."

"Tôi không sợ." Lâm Hân khẳng định, quay đầu nhìn thi thể trên mặt đất đã bị bắn thành tổ ong. một hồi lâu, cậu mới bình tĩnh nói : "Tôi không có chứng ám ảnh những thứ này."

Lý Diệu thấy đứa nhỏ thật sự không sợ hãi, cũng sẽ không ngăn cản nữa.

Lâm Hân vòng tay ôm cổ anh nhìn xung quanh. Thuốc ức chế phát huy tác dụng và thời kỳ động dục tạm thời được kiểm soát, cậu lấy lại tinh thần và ổn định về mặt cảm xúc.

Cậu nói," Rất nhiều người đã chết."

Trong số những người này, có hải tặc, nhân viên của nhà đấu giá, các quý tộc từ các quốc gia giữa các tinh tế đều có .

"Bọn họ đã chết, không cần thông cảm." Lý Diệu ôm cậu rời đi phế tích.

"Ừ." Lâm Tín lạnh lùng quét cái xác trên mặt đất.

Những vị quyền quý này biết rằng Ám Tinh là một nơi nằm ngoài vòng pháp luật, nhưng họ đến đây với mục đích vội vã để tìm kiếm sự phấn khích và thỏa mãn du͙© vọиɠ biếи ŧɦái của mình. Họ nghĩ rằng họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn bằng cách đeo mặt nạ?

Không có nhu cầu thì không có thị trường.

Chính vì những hành động tùy ý liều lĩnh này mà cậu đã bị những kẻ buôn lậu nhắm đến và bị cưỡng bức đưa đến Ám Tinh , trở thành một vật phẩm đấu giá không có phẩm giá.

Nếu không có đại thần ra tay cứu giúp, không biết số phận của cậu sẽ khốn khổ đến mức nào.

Nghĩ đến điều này, Lâm Hân càng rúc sâu vào lòng người đàn ông trong tiềm thức.

Lý Diệu cảm nhận được sự ỷ lại của đứa trẻ , trong lòng vui mừng, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Hai người rất thân thiết, môi người đàn ông gần như kề sát vào tai, trái tim Lâm Hân bất giác đập nhanh hơn , mắt cậu rũ xuống, không dám nhìn đối phương.

Nhìn thấy sự im lặng của đứa trẻ, Lý Diệu cũng không thúc giục , từ đống đổ nát của nhà đấu giá đi ra , hai Alpha cao lớn mặc áo giáp đi về phía anh.

Họ hào hứng bước tới và chào kiểu quân đội chuẩn mực, "Báo cáo , hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, xin chỉ thị!"

"Tốt lắm." Lý Diệu gật đầu chào họ, "Nếu như làm bán kính nổ nhỏ lại thì càng hoàn mỹ hơn ."

.....

"Hả? Ông chủ, đây là đứa nhỏ nhà ai vậy ? Anh từ đâu ôm tới thế ?"

Bị hai Alpha xa lạ nhìn chằm chằm, Lâm Hân không quen mà tránh né, đem mặt vùi sâu vào cổ đại thần .

Lý Diệu ân cần che lại áo choàng cùng mũ trùm đầu, cong lên khóe miệng nói với thuộc hạ: "Đứa nhỏ nhà tôi ."