04: Hôm ướŧ áŧ, xoa vυ', liếʍ huyệt
Editor: Raining
***
"Là tôi."
Lâm Thiên Hoan hơi suy tư, mang theo đầy vẻ ủy khuất, nhu nhược đáng thương thừa nhận: "Gửi cho anh loại ảnh chụp này chính là tôi."
Qυầи ɭóŧ đang treo trên gối, Lâm Thiên Hoan không kéo lên cũng chẳng kéo xuống, cứ để nó treo lơ lửng ở chân, ôm cánh tay, mắt cúi xuống, lã chã chuẩn bị khóc khóc: "Em ngưỡng anh Úc đã lâu, yêu thầm anh nhiều năm nhưng không dám nói ra, mãi đến hôm qua, cho nên mới... Ưʍ..."
Úc Hàn nắm cằm nhỏ, đáy mắt đen như mực, cảm xúc bên trong Lâm Thiên Hoan không hiểu lắm.
Anh nói: "Cô đang gạt tôi."
Anh nói: "Cô không có khả năng yêu thầm tôi."
Anh đột ngột đến gần làm cho trái tim Lâm Thiên Hoan loạn nhảy, một lúc sau mới phản ứng lại, Úc Hàn vì sao lại chắc chắn như vậy?
Chẳng lẽ anh không chỉ là nhϊếp ảnh gia, mà còn là nhà tâm lý?
"Nếu Lâm tiểu thư không muốn chụp ảnh nghiêm túc, vậy thì tạm biệt." Úc Hàn không cho Lâm Thiên Hoan cơ hội, buông lỏng tay muốn rời đi.
Lâm Thiên Hoan nghiến răng.
Cái gì vậy?
Không thích vẻ nhu nhược này? Vẫn là mềm không được, phải cứng rắn mới được à?
"Anh đứng lại đó cho tôi." Lâm Thiên Hoan ném qυầи ɭóŧ sang một bên, lộ ra lỗ nhỏ phấn nộn chảy nước đi đến trước mặt người đàn ông, vươn cánh tay ngăn cản Úc Hàn rời đi.
Úc Hàn hỏi cô: "Còn có việc gì?"
"Tôi cho phép anh đi chưa?" Lâm Thiên Hoan sửa lại diễn xuất trà xanh ban nãy, nâng cằm, kiêu căng ngạo mạn nói: "Chụp ảnh có thể kiếm bao nhiêu tiền, không bằng làʍ t̠ìиɦ với tôi, mỗi làm tôi cao trào, tôi cho anh 10 vạn."
Úc Hàn nheo mắt lại, đột nhiên cười lạnh: "Cô nghiêm túc?"
"Tất nhiên rồi." Lâm Thiên Hoan thẳng thắn: "Cũng không dám giấu giếm, chị đây chính là coi trọng anh đẹp trai, dáng người ngon, cho nên... Ưm, ư!"
Úc Hàn áp lại gần.
Điên cuồng hôn, Úc Hàn đè ép hôn lấy, dùng môi lưỡi cạy mở miệng cô, nhanh chóng chiếm đóng khoang miệng, đoạt lấy hô hấp.
Hương vị tươi mát tràn ra từ giữa môi răng 2 người, Lâm Thiên Hoan bị hôn đến phát ngốc, chỉ cảm thấy chung quanh trời đất quay cuồng.
Quá thoải mái.
Hoá ra, hôn môi đàn ông là việc kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến vậy.
"Ưm~a..."
Nhưng đây chỉ mới bắt đầu, Úc Hàn làm không ngừng, bàn tay to tóm lấy vυ' no đủ tròn đầy, nắm đầṳ ѵú, chơi quầng vυ', xoa nắn vυ' cô phát run, núʍ ѵú cứng giống như đá.
"A!"
Úc Hàn buông môi cô ra, đầu lưỡi ướt nóng hôn dọc theo xương quai xanh trượt xuống, dừng ở một bên đầṳ ѵú vừa rồi chưa được xoa nắn.
Anh cắn ngực, ăn vυ' cô, bàn tay to dọc theo đường cong cơ thể cô trượt thẳng xuống, tham nhập hoa viên bí mật.
Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi~
Tay đàn ông quả nhiên không hề giống với đồ chơi tình thú.
Linh hoạt, ấm áp, mang theo sức mạnh, khảy hết hoa trên môi dưới, từ trong ra ngoài, làm cho lỗ nhỏ sung sướиɠ phát điên, chảy nước đầm đìa.
Lâm Thiên Hoan kiều mị rêи ɾỉ: "Nhanh chút, a ~ đầṳ ѵú bên này cũng muốn... Phía dưới, a a ~ âm đế cũng muốn sờ sờ... Nhanh chút, nhanh cho em đi, a a a a!"
Úc Hàn một lần nữa mυ'ŧ lấy môi Lâm Thiên Hoan.
Anh ấn cô lên trên ván cửa, một bàn tay to xoa vυ', bàn tay khác sờ soạng toàn bộ huyệt nhỏ ướŧ áŧ.
Nước mật cuồn cuộn không ngừng chảy xuôi.
"Ư~ư ~"
Quá thoải mái.
Sướиɠ muốn chết a!
Úc Hàn thật sự quá giỏi. Ngón tay đang ấn trên âm đế liên tục xoa tròn, trượt lên trượt xuống, trượt xuống khe huyệt rồi lại trượt lên trên, cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Lâm Thiên Hoan muốn rên lên, lại bị người đàn ông mυ'ŧ lấy lưỡi, chỉ còn lại có ậm ừ rêи ɾỉ.
Cả người Lâm Thiên Hoan mềm nhũn, bị chơi không đứng thẳng được, rồi lại bị người đàn ông dùng sức nâng lên.
"A ~"
Quá giỏi.
Úc Hàn thật sự quá giỏi.
Sướиɠ muốn chết đồng thời Lâm Thiên Hoan lại ảo tưởng nghĩ, Úc Hàn có thật sự chưa từng yêu đương bay giờ? Vậy sao anh lại chơi phụ nữ giỏi đến vậy?
————