Editor: Áng Mây
Nhà họ Lâm là đại gia đình phổ biến nhất thời này, ông Lâm và bà Lâm có bốn trai và hai gái, một người con trai chết trẻ, còn lại ba trai và hai gái.
Chồng của Bạch Cập, Lâm Vĩnh Thành, là con trai út, tuổi nhỏ hơn nhiều so với hai người anh.
Anh cả Lâm Vĩnh Gia có hai trai và hai gái, anh thứ hai Lâm Vĩnh Nghiệp có ba trai và một gái, cả hai nhà đều có bốn người con.
Thoạt nhìn gia đình Lâm Vĩnh Thành hơi đơn bạc, tính cả Bạch Quả mới sinh cũng chỉ có hai người con.
Không giống như những người lớn tuổi khác thích con út hơn, nhà họ Lâm coi trọng con trai cả.
Hơn nữa, yêu ai yêu cả đường đi. Con trai của anh cả cũng là tâm can của ông Lâm và bà Lâm. Cả hai con trai của anh cả đều bị nuông chiều thành đứa trẻ hư.
Vài ngày trước, con trai út của anh cả, Lâm Đại Dương, quấn lấy Bạch Cập đòi kẹo. Bạch Cập nói rằng cô không có kẹo. Lâm Đại Dương lập tức đẩy mạnh cô một cái.
Bạch Cập mang bụng bầu bảy tháng tuổi, bị đẩy ngã, lập tức thấy máu.
May mà cháu gái, Tử Tô, thông minh, biết chạy đi tìm ông bà ngoại, nếu không có thể đã là một thi hai mệnh.
Nhớ tới chuyện này, Lý Thu Dung và Bạch Thuật đã rất tức giận!
***
Đã đến giờ ăn trưa, mọi người của nhà họ Lâm đều ở nhà.
Lâm Đại Dương đang ngồi bưng bát cơm trong sân, ánh mắt nhạy bén, ngay khi ba người bọn họ vừa tới ngoài sân đã chú ý đến.
Ngay lập tức hét lên.
"Bà nội, mợ ba đã về rồi!"
Những người đang ăn cơm trong nhà chính đều dừng lại, bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng.
Mọi người ở đây đều hướng ánh mắt về phía ông Lâm, chủ nhà họ Lâm.
Ông Lâm là điển hình của một tên trộm gà, thứ tốt đều bị ông ta lấy, còn chuyện xấu luôn bảo bà Lâm làm con tốt.
Mà bà Lâm là một người phụ nữ coi chồng như trời, ông ta nói gì bà ta cũng đều nghe theo.
Tai tiếng đều đổ lên đầu bà ta nhưng bà ta còn không tự nhận thức được.
Ông Lâm để đũa xuống, nhìn bà Lâm: "Bà ra ngoài nói rõ ràng."
Bà Lâm đặt bát đĩa xuống rồi đi ra ngoài.
Những người khác đều im lặng.
Mấy ngày nay, bọn họ đều nghe ông Lâm và bà Lâm bàn bạc. Hai vợ chồng già đang định làm gì, trong lòng bọn họ đều biết.
Chuyện Bạch Cập tế ngã rồi bị sinh non, nhà anh cả đã sớm lo lắng, bồn chồn, sao có thể lên tiếng?
Nhà anh hai càng không liên quan.
Tử Tô ba tuổi đã rất thông minh rồi, nhếch cái miệng nhỏ nhắn nhìn vẻ mặt mọi người.
Mẹ sinh một em gái, ông bà nội rất khó chịu, không thích em gái.
Hai ngày trước, bé ấy nghe họ nói sẽ bảo ba mẹ ly hôn, cưới mẹ kế rồi sinh thêm em trai. Hôm qua, bà nội còn lấy mười quả trứng gà sang nhà bà mối.
Đừng tưởng bé còn nhỏ mà không biết bà mối là người giới thiệu vợ mới cho người khác.
Hừ, ông bà nội là kẻ xấu!
Bé ấy không thích họ chút nào!!
Tiểu Tử Tô nhảy khỏi ghế đẩu, bóng dáng bé tí chạy 'vụt' ra ngoài.
Bà Lâm khi còn trẻ trông rất xinh đẹp, nhưng càng về già thì nếp gấp trên mặt càng hằn sâu, khuôn mặt cứng cỏi quanh năm trông rất xấu tính, mới nhìn sẽ cảm thấy không dễ hòa đồng.
Bà ta chặn cổng sân, nhìn gia đình ba người bên ngoài bằng một đôi mắt già nua lấm lem bùn đất.
Sau đó, bà ta liếc nhìn đứa bé đang quấn tã trong vòng tay của Bạch Thuật, chỉ là nhìn thoáng qua.
Thu hồi ánh mắt, bà ta quay sang Bạch Cập nói: "Hôm nay đừng vào cửa này. Cô sinh đứa bé này ra đã bị thương cơ thể rồi. Còn không biết có nuôi sống đứa bé này không."
Lúc này giọng nói hơi ngừng, sau đó liền thay đổi lời nói, nói rõ suy nghĩ của mình: "Vĩnh Thành nhà tôi còn trẻ, không thể tuyệt hậu được."
"Nhà họ Lâm chúng tôi cũng sẽ không trì hoãn cô. Khi Vĩnh Thành trở về, chúng tôi sẽ bảo nó ly hôn. Nhân lúc còn trẻ đẹp, tìm người không cần sinh con làm mẹ kế, đỡ phải sau này không có ai dưỡng lão."
Đầu óc bà Lâm không thông minh nhưng có kẻ trộm, ông Lâm, bày vẻ sau lưng.
Bà ta không la lối om sòm, lúc nói chuyện đã lập tức sắp xếp rõ ràng, vừa nói ra tình trạng thân thể của Bạch Cập và Bạch Quả, vừa biểu lộ ý nghĩ của nhà họ Lâm.
A, cuối cùng còn đưa ra một gợi ý cho Bạch Cập.
Câu nào câu nấy đều chứa đầy thông tin, dân làng đến xem náo nhiệt đều sửng sốt.
Đội bọn họ chưa có tiền lệ ly hôn, nhà họ Lâm không sợ xấu hổ sao?
Dân làng cùng nhau nhìn ba người nhà họ Bạch.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, Lý Thu Dung và Bạch Thuật vẫn tức giận!
Nghe thử xem, đây có còn là tiếng người sao?
Không mong ngóng điều tốt cho cháu gái, ngược lại còn trông mong đứa bé nuôi không sống, chưa từng thấy bà nội nào như vậy!
"Mẹ, mẹ không cho phép con vào cửa, ngay cả cháu gái của mẹ cũng không được vào cửa nhà họ Lâm sao?" Bạch Cập được che đậy kín mít, cô dựa vào người Lý Thu Dung, giọng nói chậm rãi, tràn đầy khí phách: "Vĩnh Thành đang ở bên ngoài làm việc cực nhọc, mẹ lại muốn đuổi vợ con của anh ấy đi trong khi anh ấy không có ở nhà, khiến vợ con anh ấy ly tán. Mẹ không sợ khi anh ấy trở về sẽ hận mẹ sao?"
"Hận tôi làm gì? Tôi làm như vậy là vì tốt cho nó!" Bà Lâm lớn tiếng nói.
"Không cho con gái của anh ấy vào của cũng là vì tốt cho anh ấy sao?" Bạch Cập hỏi.
"Tôi là mẹ nó, tất nhiên là tôi muốn làm điều tốt cho nó!" Bà Lâm mím môi.
Liếc nhìn đứa bé trong vòng tay của Bạch Thuật.
Bác sĩ nói đứa nhỏ này cần phải nuôi dưỡng cẩn thận, nhà có nhiều miệng ăn như vậy, mấy đứa cháu trai đều là nuôi thả, một đứa cháu gái làm sao mà có được thể diện như vậy?
Nếu để đứa bé vào cửa, sau này tất cả tiền lương của Lâm Vĩnh Thành sẽ phải dùng để nuôi nó.
Tốt hơn hết là đừng vào cửa, tốt nhất là chết trước khi Lâm Vĩnh Thành trở về nhà!!