Tiêu Viêm cầm ba chiếc chìa khoá hướng Tiểu Y Tiên giơ giơ ba cái chuôi chìa khoá màu đen trong tay lên, Tiêu Viêm cười cười:
"- Ta mở nhé?"
- Cạch...
Chợt trong gian thạch thất vang lên một tiếng nhỏ thanh thuý, làm cho bàn tay của Tiêu Viêm khựng lại
"- Mở được rồi."
Nhìn cái khoá bằng kim loại đã được bật mở, Tiêu Viêm thở dài một hơi, cười nói, mở hộp đá, bên trong lấy ra một quyển trục cổ xưa nhiều màu sắc, nhìn lướt qua quyển trục xong ném tới Tiểu Y Tiên.
Tiểu Y Tiên bắt lấy ánh mắt hướng vào bên trong hộp đá trên bàn. Có chút sửng sốt rồi khuôn mặt cười mừng rỡ, vươn tay ngọc cầm quyển trục yêu thích không rời tay. Nàng nhìn Tiêu Viêm ngọt ngào cười nói:
"- Cảm ơn. "
- Một quyển độc kinh ghi lại cách làm thế nào để phối chế độc dược.
Nhưng sau khi kinh hỉ thì Tiểu Y Tiên liền đem ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Viêm thắc mắc:
"- Sao ngươi biết quyển độc kinh này hữu dụng với ta. "
"- Ta trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Phóng mắt trong thiên hạ không việc gì không biết, không việc gì không giỏi. "
Tiểu Y Tiên thấy vẻ kêu ngạo của Tiêu Viêm liền xuỳ một tiếng kinh thường. Nàng biết Tiêu Viêm không tính tiết lộ gì thêm nên không hỏi.
Tiêu Viêm tiếp tục mở hộp tiếp theo, vẫn là một quyển trục. Vươn tay cầm lấy quyển trục màu đen bên trong hòm ra, dòng chữ nhỏ bên trên quyển trục: Huyền giai cao cấp phi hành đấu kĩ: Ưng Chi Dực. Tiêu Viêm thấy vậy liền không khách sáo thu lại đấu kĩ.
Tiêu Viêm chuẩn bị mở hộp cuối thì bỗng khựng lại ánh mắt trầm xuống nhìn về phía cửa đá.
"- Có người đến? "
Tiểu Y Tiên lúc này cũng phát hiện ra, lên tiếng nói.
"- Cái gì? Không có khả năng, nơi này chỉ có chúng ta biết! "
Tiêu Viêm quả quyết đánh ra một thủ ấn đánh sập buôn bệ đá. " Rắc " tiếng vỡ nát mang lên, bệ đá bị Tiêu Viêm đánh gẫy đôi sau đó Tiêu Viêm thu lại vào giới chỉ.
Làm xong, Tiêu Viêm chậm rãi thở ra một hơi, lạnh lùng nói:
"- Bọn họ vào được rồi! "
Nghe Tiêu Viêm nói, Tiểu Y Tiên vội hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa đá, quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân vọng lại càng ngày càng gần.
"- A a, Tiểu Y Tiên, đa tạ các ngươi đã dẫn đường, xem ra tin tức mà ta thu được này không phải là giả a. "
Hơn mười đạo nhân ảnh chậm rãi từ bóng đêm ngoài cửa bước vào, tiếng cười nhàn nhạt quen thuộc, bên trong thạch thất vang lên đầy đắc ý.
"- Mục Lực. "
Nghe âm thanh này, Tiểu Y Tiên nhất thời nghiến chặt hàm răng.
Chỗ cửa đá tối đen, mười đạo nhân ảnh chậm rãi từ bóng đêm ngoài cửa đi vào, cuối cùng mạnh mẽ đem cánh cửa đá phá huỷ đi.
Một đạo nhân ảnh từ phía sau đi ra, cuối cùng tại ánh trăng chiếu rọi trên mặt đất, lộ ra diện mục, đúng là đội trưởng của Lang Thủ dong binh đoàn, Mục Lực.
Ánh mắt đầu tiên của hắn là đảo qua đống kim tệ kim quang lập loè bên trong thạch thất, trong mắt Mục Lực đã xẹt qua một tia tham lam, liếʍ liếʍ môi, mỉm cười nói:
"- Thật có lỗi đã quấy rầy hai vị. "
Tiểu Y Tiên bên cạnh lông mày đang dựng lên, quay về Mục Lực lạnh lùng nói:
"- Ngươi theo dõi chúng ta? "
"- Không tính là theo dõi, mấy ngày trước ta có biết được thông tin tình báo chuyện Tiểu Y Tiên đi tìm bảo khố trong động, nhưng vì không biết vị trí chính xác cho nên.... "
Mục Lực nhún vai cười nói.
"- Ngươi như thế nào lại có tin tình báo? Chuyện này ta chỉ có đề cập qua với trợ thủ Lỵ Phỉ, ngươi... ngươi nghe từ nàng ta? "
Tiểu Y Tiên đầu tiên trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ.
"- Ha ha, nữ nhân ngu ngốc, chỉ cần nói ngon nói ngọt một chút là có gì trong lòng đều đem ra hết. "
Mục Lực mỉm cười, cũng không phủ nhận phán đoán của Tiểu Y Tiên.
"- Ngươi là một tên hỗn đản. "
Mày liễu dựng đứng, Tiểu Y Tiên mắng một câu.
"- Thật có lỗi, mấy thứ này đối với Lang Thủ dong binh đoàn chúng ta quá mức trọng yếu, chỉ cần có được nó là chúng ta có thể dễ dàng thu thập tất cả các thế lực trong Thanh Sơn trấn, đến lúc đó mới đủ tư cách phát triển thực lực ra bên ngoài. Trong mắt ta không bao giờ nghĩ cực hạn chỉ nằm trong cái thôn nho nhỏ này. "
Mục Lực nhàn nhạt nói.
- Đem tất cả giao cho ta đi Tiểu Y Tiên, ta vốn rất có cảm tình với ngươi, ngươi nên hiểu rõ, chỉ cần ngươi đi theo ta, đến sau này ta chưởng quản Lang Thủ dong binh đoàn, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.
Giương ánh mắt đầy thâm tình nhìn Tiểu Y Tiên, thanh âm của Mục Lực chợt trở nên nhu hoà.
"- Đi theo ngươi? Ta hiện tại nói chuyện cùng ngươi đã thấy ghê tởm lắm rồi. "
Thanh âm đầy trào phúng của Tiểu Y Tiên vang lên, có chút không coi hắn ra gì. Mục Lực mua chuộc người bên cạnh để theo dõi nàng đã làm cho nàng cực kì phẫn nộ.
Mục Lực cười cười, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh, nhẹ giọng nói:
"- Không việc gì, vậy ta sẽ cưỡng ép bắt ngươi ở bên cạnh ta. "
Nói xong, ánh mắt Mục Lực di chuyển sang Tiêu Viêm đang đứng trầm mặc ở một bên, cười nói:
"Ngươi tốt nhất không nên xem vào vì ngươi đã cứu mạng bọn ta, chỉ cần để lại đồ bọn ta sẽ tha cho ngươi. "
Nghe lời đó của Mục Lực, Tiêu Viêm biểu lộ hài hước nói:
"- Chỉ là một dong binh bé nhỏ có đấu sư toạ trấn làm như viễn cổ thần tộc không bằng haha. "
"- Ít nhất là gϊếŧ ngươi rất dễ dàng. "
Mục Lực cười tươi nhưng sát ý lẫm liệt.
"- Đem tất cả mọi thứ giao ra đây, ta sẽ cho ngươi chết được nguyên vẹn. "
Hai tay khoanh trước ngực, Mục Lực âm lãnh nhìn bọn Tiêu Viêm, bất quá Tiêu Viêm phóng xuất ra tu vi đấu tông của mình khiến cho bọn chúng khó thở liền quỳ xuống, sợ xanh mặt liền mở miệng xin tha.
"Tiền......... Tiền bối là bọn ta có mắt như mù không biết ngài có tu vi khủng bố như vậy làm ơn tha cho bọn ta. "
"Haha hôm nay ta cho cả gia tộc ngươi biến khỏi nơi đây. "
Nói xong ngay lập tức cậu hạ sát cả đám người Mục Lực, chưa tới một giây cả đám đã không còn xác mà tan vào cõi hư vô. (Do tiền kiếp là con gái nên có lẽ Tiêu Viêm rất ghê tởm mấy loại như vầy nên không do dự mà hạ sát hết để bảo vệ Tiểu Y Tiên.)