Ta Bị Chuyển Sinh Nhập Vào Xác Tiêu Viêm?

Chương17: Cứu Vân Vận P1.

Ấu thú phát hiện có người lạ theo bản năng gầm gừ ra oai, lập tức bị bộ dáng hung thần ác sát cùng uy áp Đấu Tông cũng Tiêu Viêm làm cho hoảng sợ. Tiêu Viêm nhanh tay chộp lấy quả cầu kia, đây là Tử Tinh Nguyên được sinh ra cùng với ấu thú sư vương, chứa năng lượng tử sắc hỏa diễm vô cùng nồng đậm tinh nhuần, cậu tiện tay thu lấy phân nửa số Tử Tinh Thạch.

Tử Tinh Nguyên vốn là để cho ấu thú sau khi lớn lên nuốt vào để tiến giai lại bị Tiêu Viêm lấy đi, ấu thú mặc dù sợ hãi nhưng vẫn không ngăn được sự bất mãn, trong miệng liên tục phát ra tiếng gầm gừ bất mãn đáng thương.

" Anh bạn nhỏ, ta lấy đi Tử Tinh Nguyên của ngươi nhưng sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu."

Trong vô số đan dược của vị tiền bối Đấu Thánh trong bí cảnh, có một loại yêu đan dùng trợ giúp tu vi cùng khả năng tiến giai của yêu thú, còn có một bộ công pháp thích hợp cho yêu thú tu luyện, Tiêu Viêm lấy ra đưa hết cho ấu thú, nhanh chóng chạy biến ra khỏi hang động.

Tiêu Viêm vừa ra khỏi hang thì ấu thú bên trong cũng phát tín hiệu cầu cứu cho sư vương bên ngoài, chỉ trong nháy mắt sư vương bạo nộ, tử sắc hỏa diễm trên người cuồn cuộn bốc lên, gầm rống.

" Nhân loại vô sỉ gian trá, dương đông kích tây còn uy hϊếp con ta!"

Hống ...

Tiếng gầm phẫn nộ của sư vương vang vọng khắp Ma Thú Sơn Mạch, sư vương ngửa cổ lên trời phun ra một cột tử sắc quang mang cao hơn chục mét, lát sao cột sáng này này cô đọng lại, như mũi giáo dài hơn một gang tay, nhắm vào Vân Vận phóng tới.

" Tử tinh phong ấn."

Vân Vận biến sắc, kiếm chiêu quét tới tạo thành vòi rồng nghênh đón mũi giáo, hai cổ lực lượng va chạm vào nhau tạo ra xung động thật lớn, từng đợt sóng năng lượng tỏa ra nghiền áp bốn phía.

Vòi rồng hiển nhiên nhanh chóng rơi xuống hạ phong, chỉ trong chốc lát liền bị đánh tan, mũi giáo phóng tới chìm vào người Vân Vận mất tung mất tích. Vân Vận trong lúc trúng đòn cũng đã phản kích lại, trường kiếm trong tay khẽ rung, một tia sáng nhỏ từ mũi kiếm bắn ra.

Đạo quang tuyến vừa xuất hiện, không gian xung quanh như bị chấn động, lấy tốc độ nhanh như chớp nhắm đánh vào đầu sư vương.

" Phong Chi Cực, Vẫn Sát!"

Sư vương may mắn cúi đầu nên thoát một phen hung hiểm, tia sáng chỉ cắt một đường từ khóe mắt kéo dài qua đỉnh đầu, máu tuôn ra ồ ạt, thấy được cả xương trắng bên trong, nếu không phải hắn nhanh nhẹn tránh né, e là đã bị xuyên thủng qua đầu.

Chưa dừng ở đó, sau một phen suýt chết, sư vương phẫn nộ lao về phía Vân Vận, một trảo chộp tới đánh thẳng vào ngực Vân Vận, lãnh trọn một trảo này làm mảnh khôi giáp trước ngực Vân Vận vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Vân Vận chịu một đòn nghiêm trọng, nôn ra một ngậm máu, nhận thấy đấu khí trong người càng lúc càng sụt giảm, nàng dồn hết số đấu khí còn lại trong người hình thành một đôi cánh, sử dụng phép thuấn di, đôi cánh đấu khí rung lên, thân ảnh quỷ dị nháy mắt biến mất ở phía chân trời.

Nhìn Vân Vận thân mang trọng thương vẫn có thể thi triển tốc độ khủng bố thoát khỏi, sư vương phẫn nộ đáp xuống đỉnh núi gần đó, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên sát ý nồng đậm, gầm vang khắp Ma Thú Sơn Mạch.

" Tất cả nghe lệnh, bằng mọi giá phải bắt được nữ nhân đó."

Như dã thú bị thương điên cuồng gào thét, hiệu lệnh chứa đầy căm phẫn và sát ý được đưa ra, tất cả yêu thú dưới quyền của sư vương nhất định sẽ săn đuổi Vân Vận đến cùng.

Tiêu Viêm chứng kiến một màn cảm thấy vô cùng áy náy và có lỗi với Vân Vận, ngay thời điểm Vân Vận thoát ly, cậu liền vận Lăng Ba Vi Bộ đuổi theo Vân Vận.

Với thực lực Đấu Tông, Tiêu Viêm đã có thể lăng không mà đi kết hợp Lăng Ba Vi Bộ làm thân thủ cô xuất thần nhập hóa, không cần phải dùng đấu khí hóa hình thành phong dực rườm rà như cấp bậc Đấu Hoàng.

Vân Vận bay được một lúc thì đấu khí cạn kiệt, vết thương ở ngực lại không ngừng chảy máu, nàng bất tỉnh buông mình rơi xuống. Tiêu Viêm nhanh chóng đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng đáp xuống, tìm thấy một hang động gần đó, ôm nàng tiến vào trong.

Tiêu Viêm đặt nàng nằm tạm xuống dưới đất, rút kiếm ra cắt gọt sơ qua một tảng đá lớn trong động, một cái giường đá nhanh chóng thành hình, lấy chăn đệm trải ra, nhẹ nhàng đặt Vân Vận nằm lên, bắt đầu xem xét vết thương.

Máu tươi tràn ra ướt cả ngực áo, năm dấu trảo sâu hoắm do móng vuốt tạo ra, in hằn trên da thịt trắng nõn trước ngực trông vô cùng đáng sợ.

Hai mắt Vân Vận nhắm nghiền, đã lâm vào trạng thái hôn mê, nhìn người trước mặt vốn luôn ung dung cao quý, dùng từ mi mục như họa, băng cơ ngọc cốt để miêu tả vẻ đẹp của nàng, quả không sai.

Tinh tế đánh giá, trong lòng Tiêu Viêm thoáng xuất hiện một tia kinh diễm, điều khiến cậu kinh ngạc thầm than trong lòng, chính là một loại khí chất ưu nhã cao quý bễ nghễ tại thượng toát ra từ nàng.

Vân Vận tuy hôn mê vẫn thỉnh thoảng nhíu mày, nét đau đớn mơ hồ ẩn hiện trên gương mặt ôn nhuận nhợt nhạt, rất không phù hợp với khí chất thường ngày của nàng, một vẻ đẹp thê mỹ đến đau lòng.

Tiêu Viêm nhanh chóng điểm huyệt cầm máu, lấy ra từ trong trữ vật vài lọ thuốc trị thương cùng khăn, vải sạch. Dự định cởi ra khôi giáp của nàng, đôi tay lần xuống thắt lưng chuẩn bị tháo ra thì một cánh tay lạnh lẽo bắt lấy tay cô, Vân Vận đã tỉnh lại, trong đôi mắt đẹp chứa biểu tình phứa tạp, có kinh ngạc xen lẫn tức giận, băng lãnh nhìn cô.

" Ta chỉ muốn giúp tỷ xử lý vết thương." Vân Vận suy yếu dò xét Tiêu Viêm, dù sao song phương cũng không quen biết, trong lòng Vân Vận dấy lên một tia đề phòng.

" Tỷ không tin ta cũng không sao, nhưng chắc tỷ cũng biết mũi tử giáo kia là gì, đấu khí trong người tỷ đã bị phong ấn, tỷ bây giờ không khác gì người bình thường, nếu còn kéo dài, tỷ sẽ không cầm cự được lâu."

Vân Vận nhắm mắt lại cảm nhận cơ thể, khẽ cử động thân hình lập tức động đến vết thương, loại đau đớn như xé da thấu cốt khiến toàn thân nàng trở nên vô lực, không thể cử động được dù là đầu ngón tay, sau vài giây suy xét, đành miễn cưỡng gật đầu suy yếu mở miệng.

" Vậy ... phiền ngươi giúp ta xử lý vết thương."

Thanh âm phi thường dễ nghe, có lẽ do lâm vào tình trạng hiện tại, Vân Vận đã ít đi một phần thanh lãnh xa cách ngàn dặm trước đây. Tiêu Viêm nhanh chóng vô shop hệ thống lấy ra một viên Ngưng Huyết Đan, có tác dụng bổ huyết ích khí đưa cho Vân Vận.

" Tỷ uống vào đi, cơ thể tỷ hiện giờ rất suy yếu."

Vân Vận biết rõ hoàn cảnh hiện giờ của mình, người khác dù có muốn hại mình, bản thân cũng không thể chống trả, nên cũng không cần nghĩ nhiều ngoan ngoãn nuốt xuống viên thuốc.

" Muốn xử lý vết thương cần phải ... cởϊ áσ. " Nghĩ đến việc xảy ra tiếp, Tiêu Viêm có điểm không được tự nhiên, ấp úng nói.

Nhìn gương mặt non nớt thanh tú của Tiêu Viêm, cảm nhận người này không có ác ý, lúc này nàng nhẹ giọng nói.

" Vậy cởi đi. "

Tiêu Viêm thận trọn tới gần, lướt nhìn dung nhan xinh đẹp xem xét biểu tình của nàng, sau chậm rãi tháo ra thắt lưng, tiếp theo là ngoại bào, trung y, Tiêu Viêm dù đã vô cùng cẩn thận nhưng các ngón tay thỉnh thoảng vẫn vô tình chạm vào người Vân Vận, cô có thể cảm nhận được thân hình nàng lập tức cứng đờ, môi mọng mím lại đến trắng bệch.

Tuy là tu giả đi trên con đường tu chân đã sớm thoát ly một số trói buộc của phàm tục, nhưng có những điều cũng không thể thay đổi, Vân Vận dù sao cũng là nữ tử bại lộ thân thể trước mặt người lạ sao có thể chịu được.

"Phải nhanh chóng kết thúc việc này." Tiêu Viêm thầm nghĩ.

Phần trên thân thể Vân Vận chỉ còn lại chiếc yếm thϊếp thân gần như bị xé rách bao lấy cơ thể mềm mại, năm dấu trảo sâu hoắm hiện lên trên nền da thịt ôn nhuận trắng như bạch ngọc, nhè nhẹ rỉ máu.

" Đắc tội... ta phải cởi ra cái này."

Tiêu Viêm thoáng ngập ngừng nhìn Vân Vận, trên gương mặt vốn dĩ tái nhợt của nàng, lúc này đã thoáng ửng đỏ. Thân thể nàng khẽ run lên một chút, thở ra một hơi, đầu nghiêng sang một bên, đôi mi run rẩy khép lại, song giọng nói lại trấn định.