Thật không ngờ nha đầu ngang bướng này cũng có lúc ngây thơ rụt rè như vậy, sau này khi đến Tiêu gia từ hôn thì không đáng yêu chút nào rồi. Vân Vận cũng nhìn sang bên này, Tiêu Viêm liền mỉm cười hướng nàng gật đầu chào, dù sao tương lai nàng cũng là vợ của cậu (do hệ thống bắt buộc a).
Vân Vận cũng khách sáo gật đầu đáp lại , nàng nhận thức được thiếu niên này tiền đồ về sau là không thể hạn lượng được.
Tiêu Viêm liền đến Nghị Sự Đường của Tiêu gia để thỉnh an cha và các trưỡng lão "đức cao vọng trọng " kia. Lấy cớ là trước khi về sư phụ của cô có đưa cho cô một chút quà mọn gửi tặng gia chủ . Sau khi thấy hơn chục bình đan dược nhị , tam tứ phẩm , cùng hơn hai mươi cái binh khí các loại đều từ ngũ phẩm trở lên liền trực tiếp chọc mù mắt bọn họ. Ở Tiêu gia một viên Tụ Khí Tán tam phẩm còn không có được huống chi là binh khí ngũ phẩm...
Từ trước đến giờ dù Tiêu Viêm tính tình âm trầm kì quái tai tiếng không ít, tu vi lại thua kém người khác nhưng mọi người trong Tiêu gia vẫn ít nhiều e dè thậm chí là ghen tỵ khi biết cô có được một vị sư phụ thần bí vô cùng giàu có phóng khoáng, thực lực Tiêu gia tăng lên không ít một phần là nhờ đóng góp của Tiêu Đình, nên dù cô có thế nào họ cũng một mắt nhắm mắt mở.
----------------------------
Thỉnh an cha nương xong Tiêu Viêm một đường chạy tới phòng Huân Nhi, thấy nàng đang ngồi đọc sách trên bàn liền chạy đến ôm nàng từ phía sau dính chặt như sam, vùi mặt vào cổ vào tóc nàng tham lam ngửi lấy hương sen thơm ngát thánh mát quen thuộc, làm Huân Nhi ngượng chín cả mặt .
" Muội đừng nháo, chỉ ôm một chút thôi, suốt ba tháng qua tỷ thật sự rất nhớ muội nha. "
Coi như cũng còn có lương tâm . Huân Nhi lại càng tức giận liền nhéo mấy cái thật nặng vào eo Tiêu Viêm.
" Coi như huynh còn lương tâm, bắt muội nhớ ca ca suốt 3 tháng a "
" Xin lỗi muội, coi như ta sẽ ở đây chuộc lỗi với muội. "
Tạm được, Huân Nhi rất vừa lòng với câu trả lời này, trên mặt cũng hiện lên tiếu ý nhàn nhạt.
" Ca phải nhớ những gì huynh nói hôm nay. " Nói xong liền không lưu tình đạp lên chân Tiêu Viêm, khiến cậu vì đau rốt cuộc cũng chịu buông ra Huân Nhi .
Hơn ba tháng không gặp cả hai đều có rất nhiều chuyện để luyên thuyên không dứt, lúc này Tiêu Viêm mới để ý đến quyển sách mà lúc cậu bước vào phòng thấy Huân Nhi đang xem, định cầm lên thì Huân Nhi vội chộp lấy cất vào kệ sách gần bên, mặt cũng hơi hơi ... có chút đỏ.
Nhìn biểu hiện cùng thái độ khẩn trương của Huân Nhi, Tiêu Viêm không khỏi nghi ngờ, có gian tình, không phải là đang xem Xuân Cung Đồ đó chứ, sao lại ...
" Muội ... rất mờ ám, có phải có bí mật gì không thể cho người khác biết không. "
" Bí mật muội có rất nhiều, ca ca muốn nói tới cái nào, không liên quan đến huynh! "
Gương mặt còn lạnh hơn tuyết sơn ngàn năm, làm Tiêu Viêm một bụng tủi thân cùng nghi vấn, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lại trải qua thêm bốn năm với không ít biến cố, tình cảm " huynh muội " của đôi trẻ như rượu ủ lâu ngày, càng ngày càng khắng khít càng phát triển theo hướng tích cực, cả hai đã quá đỗi quen thuộc với sự xuất hiện của đối phương trong cuộc sống của mình. Tự nhiên như hơi thở.
Tiêu Viêm bây giờ cũng đã là Đấu Tông Nhất Tinh. Trong khoản thời gian này Nạp Lan Yên Nhiên không biết vì lý do gì mà không đến bất quá cũng ổn (thực ra do hệ thống can thiệp a). Cũng trong thời gian trước Tiêu Viêm kết thừa chiếc nhẫn từ mẫu thân (cậu dùng hệ thống cứu sống được mẫu thân), còn Dược Lão thì được cậu tái tạo lại thể xác , Dược Lão cũng bị cậu khuất phục phục vụ dưới trướng a.
Hôm nay là buổi khảo thí trước lễ thành niên mười lăm tuổi của con cháu trong gia tộc, Huân Nhi từ sớm đã đứng đợi ở phòng của Tiêu Viêm để cùng đi đến nơi trắc thí.
Huân Nhi hôm nay một thân thanh y nhẹ nhàng thắt lưng màu tím theo gió tung bay , càng tôn lên vẻ thướt tha yểu điệu của nàng, ở tuổi thiếu thời khuôn ngực chỉ mới ban sơ ẩn hiện nhưng đã phần nào tôn lên sự hấp dẫn tươi đẹp đầy sức sống của tuổi thanh xuân.
Tiêu Viêm nhìn đến ngẩn ngơ : "Chói mắt quá, không biết tiên nữ nơi nào giáng thế không kịp nghênh đón đắc tội a .."
Nghe vậy Huân Nhi chỉ mím môi, nhưng đôi mắt cùng khóe miệng cũng cong lên thành hình bán nguyệt, biểu hiện tâm tình vui vẻ.
Tiêu Viêm nhẹ xoa đầu Huân Nhi , ngửi được hương khí nhàn nhạt trên người nàng , tâm tình càng thêm tốt :
" Bảo bối, chúng ta đi thôi, hôm nay sẽ không khiến muội thất vọng. "
Từng người bắt đầu lên trắc thí kiểm tra, Tiêu Mị : Bát Đoạn Đấu khí- cao cấp. Tiêu Ninh: Cửu Đoạn đấu khí -cao cấp. Hai người này đều là nhân tài ưu tú của Tiêu gia, con mắt cũng ở trên trán, lúc đi qua chỗ Tiêu Đình còn ném cho ánh nhìn khinh thường. Tiêu Viêm chỉ cười lắc đầu, không cùng đẳng cấp hà tất để tâm.
" Sau hôm nay không biết mọi người sẽ nhìn ca ca bắng vẻ mặt như thế nào đây ."
Huân Nhi vừa nói vừa ôm lấy cánh tay Tiêu Viêm, thần tình hồ hởi vui vẻ mặt không đổi sắc không hề cảm thấy những hành vi thân cận với Tiêu Viêm có gì không được tự nhiên. Nếu để người khác thấy chắc không ngậm được mồm vì kinh ngạc, nàng chỉ cư xử như vậy với mỗi Tiêu Viêm.
" Ở đâu dù trong gia tộc cũng vậy, nhân tình nóng lạnh đều sẽ có, trên đời này người ca thật lòng đối đãi cũng không được mấy người."
" Huân Nhi thì sao ? " Nàng chớp đôi mắt to, cái miệng hồng nhuận cười duyên hỏi .
Tiêu Viêm khẽ nắm tay nàng, cười yêu thương " Trong lòng huynh , Huân Nhi luôn là người đặc biệt quan trọng, thật tâm đối đãi . "
Ánh mắt Huân Nhi nhìn Tiêu Viêm thoáng hiện lên vẻ mê man, thân ảnh người trước mặt đã sớm in đậm vào tâm khảm nàng.
" Người khiến Huân Nhi thật tâm, cũng chỉ có Tiêu Viêm ca ca. "
Đến lượt Huân Nhi lên kiểm tra, nàng vân vê lọn tóc trong tay cười với Tiêu Viêm.
" Ca đừng bất ngờ, không được ghen tỵ với muội. "
Tiêu Viêm giờ đã là Đấu Tông nhất tinh, nghe thế liền làm mặt quỷ trêu chọc nàng.
" Huân Nhi, Đấu Giả Thất Tinh! "
Toàn trường khϊếp sợ, Tiêu Chiến cùng các trưỡng lão đều biết bối cảnh của Huân Nhi không phải tầm thường nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên trước tài năng thiên phú của nàng. Nhìn thấy Huân Nhi như thế Tiêu Chiến khẽ cảm thán :
" Huân Nhi đứa nhỏ này luận dung mạo luận tài năng đều thiên tư hơn người, tính tình lại vô cùng tốt, nếu một trong những đứa con của mình có thể cưới được một thê tử như thế thì tốt biết mấy! "
Huân Nhi lúc đi ngang qua chỗ Tiêu Chiến đang ngồi, dù ông đã hạ thấp giọng nhưng với thính lực tinh mẫn của mình nàng vẫn nghe được rõ ràng, thân hình mảnh mai mềm mại đang bước đi cước bộ thoáng đình trệ, vành tai cũng hồng lên ...
Tiêu Viêm nhìn kết quả khảo thí của nàng chỉ cười khổ, dù sao bối cảnh gia thế nàng không phải bình thường, trong người còn kế thừa Đấu Đế huyết mạch, nha đầu này còn đang khiêm tốn giấu nghề .
Huân Nhi trở về chỗ ngồi cười thâm ý nhìn Tiêu Viêm, liền bị Tiêu Viêm tạt nước lạnh véo má nàng nói.
" Muội đến giờ mà vẫn chưa tiến nhập Đấu Giả thì huynh mới bất ngờ đó. "
Khiến Huân Nhi chu mỏ ai oán nhìn cậu.
Người cuối cùng là Tiêu Viêm, cậu chậm rãi đặt tay lên tấm bia khảo nghiệm, truyền đấu khí vào.
"Tiêu Viêm Đấu...... Đấu Hoàng nhất tinh, nghe vậy không ai trong tộc là không bất ngờ, 15 tuổi Đấu Tông cái khái niệm gì? "
Im lặng bao trùm , với Huân Nhi mọi người đều biết nàng lai lịch không nhỏ nên cũng không quá bất ngờ, nhưng Tiêu Viêm lần này khiến Tiêu Chiến và các vị trưởng lão thật sự khϊếp sợ ..
Tiêu Viêm đi đến chổ Huân Nhi nháy mắt với nàng , Huân Nhi vui vẻ ôm lấy cánh tay Tiêu Viêm dựa hẳn vào người cô .
" Muội biết huynh không phải người bình thường có thể so sánh được. "
Cánh tay bị ôm lấy, vô tình chạm phải một mảng mềm mại khiến Tiêu Viêm đỏ mặt, trước ánh mắt khó hiểu của Huân Nhi, cô vội rụt tay lại ho khan cho đỡ ngượng ngùng...
Tiệc mừng lễ thành nhân kéo dài đến tận khuya, Tiêu Viêm nhàm chán bỏ về dù cô là nhân vật chính, ngồi trong đình viện bên hồ sen trong hoa viên, Tiêu Viêm ngửa mặt lên trời thả hồn vào những suy nghĩ mông lung, Huân Nhi thấy Tiêu Viêm rời đi cũng liền đi theo cô tới đây ngồi cạnh bên.
" Sao ca ca lại ra đây, mọi người đều đang tìm huynh khắp nơi. "
Tiêu Viêm trong lòng khẩn trương đến đáng thương, tựa đầu vào vai Huân Nhi, nàng mỉm cười đưa tay khẽ vuốt mấy sợi tóc trên trán Tiêu Viêm.
" Huân Nhi ... trong lòng ta có điều muốn nói, nếu không nói ta sẽ rất rất khó chịu. " Tiêu Viêm khó nhọc mở lời.
" Ân, muội đang nghe. " Bàn tay nàng vẫn không nhanh không chậm vuốt tóc mai trên trán Tiêu Viêm.
Ngửi được hương khí thơm ngát quen tuộc của Huân Nhi, Tiêu Viêm cố điều chỉnh tâm tình trong lòng, mạnh dạn nói.
" Từ rất lâu rồi , tỷ đã.. rất yêu mến một người. "
Có thể cảm nhận được thân hình Huân Nhi khẽ run lên, bàn tay đang vuốt tóc Tiêu Viêm cũng khẽ thu lại.
" Vậy ... chúc mừng ca ca đã tìm được ái nhân. "
Huân Nhi khẽ cắn môi mộng cố bình tĩnh nói, một sự mất mát cùng chua xót khó tả chậm rãi lan tràn trong lòng nàng .
" Ta thích người ta nhưng thật sự không biết người đó có chấp nhận ta không. "
Tiêu Viêm ngồi thẳng nhìn sâu vào mắt Huân Nhi, ánh mắt vô cùng phúc tạp như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ...
" Sao lại có người không chấp nhận ca ca chứ, luận thiên phú luận tướng mạo đều không thua kém ai, đừng bi quan như thế, đã khuya rồi muội muốn về phòng nghỉ ngơi. "
Huân Nhi không đủ can đảm để nhìn vào ánh mắt đó của Tiêu Viêm , nàng sợ sẽ phải nghe điều nàng không muốn nghe nhất .