Ta Bị Chuyển Sinh Nhập Vào Xác Tiêu Viêm?

Chương 7: Ám Vụ Sâm Lâm P1.

Vì suốt ngày ở nhà khổ tu nên tiền tiêu vặt mỗi tháng cậu hầu như không xài đến, nhưng dù sao trong nhà cậu cũng là quá nhỏ nên cũng không được bao nhiêu, chỉ để dành được hơn hai trăm kim tệ.

Hôm nay cậu không luyện thể, vì phải ra ngoài mua vật dụng chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai, còn có thuốc trị trương, một số hộp ngọc, bình ngọc dùng để bảo quản dược liệu ( nếu hái được )...

Rốt cuộc trong túi chỉ còn hơn 100 kim tệ, cậu sắp nghèo rồi nhưng không ngại gì, tu luyện mới là quan trọng, cậu vô cùng háo hức về chuyến đi này.

Tối nay vẫn như thường lệ Tiêu Viêm đến chỗ Huân Nhi giúp nàng điều trị, sau hai năm thể trạng Huân Nhi đã có cải thiện, tốt vô cùng nên cậu dự định chỉ hôm nay nữa thôi thì kết thúc quá trình điều trị.

Sau khi truyền đấu khí xong, vẫn như mọi khi cậu leo lên giường ôm Huân Nhi tranh thủ ngủ một chút đến canh ba thì thức dậy nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, lại thật lâu ngắm nhìn người đang " ngủ say " trước mặt, từ nay không còn được ôm nàng ngủ cùng, thật có chút không đành lòng, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận, nàng vẫn luôn như vậy, khả ái đáng yêu đến thế, thật khiến người ta yêu mến.

Tiêu Viêm không tự chủ được, bất tri bất giác cúi xuống ngậm lấy cánh môi hồng nhuận, nhẹ nhàng mυ'ŧ mát, Huân Nhi đang nhắm mắt giả vờ ngủ, như bị sét đánh giữa trời quang, một cảm giác xa lạ mà trước giờ nàng chưa từng có, khiến nàng tay chân mềm nhũn, đôi tay run rẩy đang định nhấc lên đẩy Tiêu Viêm ra, thì Tiêu Viêm cũng vừa vặn kết thúc nụ hôn trong lưu luyến, lặng lẽ rời đi.

Huân Nhi lúc này trông thật đáng thương, khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai, tim đập đến lợi hại, vội vàng kéo chăn trùm kín cả người, giấu đi gương mặt đỏ bừng đến xuất huyết. Trong lòng trăm mối cảm xúc hỗn độn, vô cùng ủy khuất. Nương đã từng nói nếu cùng người khác nắm tay hay hôn nhau sẽ có hài tử, sao ca ca lại làm vậy với nàng?

Nhỡ... nhỡ có hài tử thì phải làm sao??

" Ca ca xấu xa đáng ghét, muội... muội không thèm để ý đến huynh nữa!"

Tiêu Viêm từ phòng Huân Nhi đi ra cũng không có về phòng mình, mà trực tiếp đến phòng bếp.

Sáng hôm sau cả Tiêu phủ rối loạn, đầu tiên là phòng bếp bị mất trộm một lượng lớn lương thực, mắm muối, xoong chảo, đến cả cái nồi đất trong bếp cũng không tha. Tiếp theo là tam thiếu gia của Tiêu gia bỏ nhà đi, trong phòng chỉ để lại một lá thư với hàng chữ xiêu vẹo.

" Hài nhi ra ngoài lịch lãm, vài hôm sẽ về, cha nương đừng lo lắng ."

Tiêu lão gia sau khi đọc xong lá thư hai mắt trợn trắng, nhi tử mới mấy tuổi đầu lại bỏ nhà đi, còn ra thể thống gì nữa. Lập tức điều động toàn bộ gia nhân trong phủ tìm tam thiếu gia mang về dùng gia pháp trừng trị.

Ám Vụ Sâm Lâm cách Ô Thản thành năm ngày lộ trình, nhưng Hệ thống đã chuẩn bị một cái truyền tống trận, lập tức truyền tống đến bìa rừng của Ám Vụ Sâm Lâm. Rừng cây rậm rạp, các loại cỏ dại dây leo chằng chịt, thỉnh thoảng từ xa lại truyền đến tiếng dã thú gầm rống, khiến khung cảnh càng thêm âm trầm đáng sợ.

Tiêu Viêm vừa phát cây rừng vừa dò đường, tiện tay lại hái thảo dược, vì cậu còn quá nhỏ thực lực còn kém, nên chuyến đi lần này chủ yếu là thám hiểm bìa rừng, học và áp dụng thực tế các kỹ năng sinh tồn, truy tìm dấu vết, thuận tiện phân biệt cùng tìm hái một chút thảo dược, gϊếŧ một số ma thú cấp thấp không thể thấp hơn để tích lũy kinh nghiệm.

Ở góc nào đó trong sâm lâm, có một nam hài chừng bảy, tám tuổi vận một thân hắc y, lưng đeo túi vải, đang chiến đấu với một con Địa Yết Tử( bọ cạp đất ) ma thú nhất giai, cao nữa mét dài gần hai mét.

Nam hài vô cùng chật vật, vừa tránh né các đòn tấn công cùng lúc từ hai chiếc càng phía trước, đuôi có độc ở phía sau, thỉnh thoảng Địa Yết Tử lại phun nọc độc, mồ hôi nhễ nhại, nhận thấy bản thân sắp đến lúc không thể cầm cự lâu hơn nữa, đành bất mãn lên tiếng.

" Hệ thống à, ta gϊếŧ nó được chưa?"

" Gϊếŧ thì quá dễ, quan trọng là thông qua đánh nhau, rèn luyện kỹ năng chiến đấu, tích lũy kinh nghiệm. Ân, kết thúc đi. "

Như được đại xá. Tiêu Viêm xoát một tiếng, thân ảnh biến mất, sau đó xuất hiện bên hông Địa Yết Tử, tung một cước với tất cả sức lực đá văng Địa Yết Tử đi xa hơn hai mét, không quản chân còn đang đau nhức sau cú đá vừa rồi, cậu lập tức phóng tới, nhân lúc Địa Yết Tử còn chưa đứng dậy, vung kiếm chém tới.

" Chắc là phun độc hoặc là đuôi."

Đúng như dự đoán, Địa Yết Tử phun ra nọc độc, sau đó cái đuôi cũng phóng tới, Tiêu Viêm hơi nghiêng người né được tia nọc độc, vung kiếm chém đứt đuôi Địa Yết Tử, nhanh như chớp điểm mũi chân bay lên cao, hai tay cầm kiếm đâm một cú chính xác lêи đỉиɦ đầu của Địa Yết Tử, ghìm chặt đầu nó xuống đất.

Địa Yết Tử gào thét vùng vẫy một lát, sau cùng cũng tuyệt sinh cơ, nằm yên bất động. Tiêu Viêm đi đến bên xác Địa Yết Tử, rút kiếm trên đỉnh đầu nó ra, nhanh chóng rọc phần ngực thu lấy ma hạch thuộc tính Thổ bỏ vào túi, ma hạch nhất tinh cũng hơn bốn trăm kim tệ. Sau tiếp tục thu lấy nang độc ở miệng Địa Yết Tử, dùng để luyện dược.

Năm ngày nay, Tiêu Viêm hái được rất nhiều thảo dược cấp thấp thông dụng để học chế thuốc, còn gϊếŧ được sáu ma thú cấp một thu lấy tinh hạch, thu hoạch khá thuận lợi.

" Hệ thống à, dù sao cũng là lần đầu tiên trốn nhà đi, có thể hay không sớm về, chắc chắn còn phải chịu gia pháp nữa. "

Lần đầu xa nha Tiêu Viêm quả thực rất nhớ nhà, nhớ cả tiểu cô nương nhỏ Huân Nhi.

" Chuyện đó ta đã có sắp xếp, ân... ngồi nghỉ một chút, lát nữa kí chủ sẽ được đưa về. "

Tiêu Viêm liền ra bờ suối rửa mặt, đang định đứng lên thì nghe tiếng binh khí va chạm nhau, đang hướng về nơi này với tốc độ cực nhanh, không có nhiều thời gian cậu đành nhảy vào bụi rậm gần bên ẩn nấp, liền nghe tiếng gầm đầy ác ý của một nam tử.

" Lão già, độc phát tác xem ngươi cầm cự được bao lâu, ngoan ngoãn đầu hàng, ít ra còn được toàn thây. "

" Khốn kếp không ngờ ngươi cư nhiên làm phản, ngươi và tiện nhân kia sẽ không có kết quả tốt!"

Trung niên nam tử đang tháo chạy khắp người đều là vết thương, khóe miệng chảy ra máu đen thét lên rồi té ngã xuống đất, hấp hối chờ chết.

" Hắc hắc, lão yên tâm lên đường, tổ đội liệp (săn ) thú của lão cùng phu nhân ta sẽ tiếp quản thật tốt."

Nam tử vẻ mặt hung ác đáp xuống, tiến tới một kiếm dứt khoát chém bay đầu trung niên nam tử, tháo giới chỉ của trung niên nam tử rồi nhanh chóng đi mất.

Đại đạo vô tình, vì lợi ích, vì một món pháp bảo, công pháp hay linh dược, người ta sẵn sàng gϊếŧ hại lẫn nhau, bước qua xác nhau và xem như đó là chuyện bình thường, Tiêu Viêm (Ngân) không hề hoảng sợ vì tràng cảnh trước mắt, chỉ là cảm thấy vô cùng ác cảm với lòng người nơi Tu Chân Giới này, càng cảm thấy không thể tin ai được.