Ta Bị Chuyển Sinh Nhập Vào Xác Tiêu Viêm?

Chương 5: Huân Nhi P2

Mỗi ngày Tiêu Viêm (Ngân) đều đến phòng Huân Nhi để trò chuyện cùng nàng, Huân Nhi từ nhỏ ngoài cha, nương ra cũng không quá thân thiết hay nói chuyện nhiều với ai, nay lại bị Tiêu Viêm mỗi ngày đều tới thăm hỏi trò chuyện còn thường hay dẫn cô ra ngoài chơi với các ca ca, mặc dù có chút không quen nhưng cũng không thể quá tỏ thái độ không muốn.

Phàm là việc gì cũng có lần đầu, trước lạ sau quen rồi cũng mặc kệ, nàng cũng không còn bài xích với việc được Tiêu Viêm thân thiết quan tâm mà ngày càng vui vẻ hòa đồng, yêu thích sự ốn ào náo nhiệt mà Tiêu Viêm đem đến cho mình, dần mở lòng ra với vị ca ca này. Tiêu Viêm trong mắt mọi người thì vẫn là một cậu nhóc suốt ngày chỉ biết dạy hư Huân Nhi, thường xuyên cùng nàng lén trốn ra ngày đi chơi.

Tiêu Chiến vô cùng đau đầu với nhi tử nhà mình nhưng cũng không thể làm gì khác hơn, chẳng lẽ lại đem cậu trói lại biệt giam cấm túc trong phòng không cho ra ngoài? Nhưng thân phận của Huân Nhi vô cùng quan trọng, nếu nàng có chuyện gì e là cả Tiêu gia đều khó sống nỗi. Tiêu Viêm mỗi khi bị Tiêu Chiến giáo huấn la rầy đều dùng bộ dáng đáng thương vâng dạ, nhưng quay lưng đi thì đâu lại vào đấy.

Sau gần nữa giờ đứng nghe Tiêu Chiến giáo huấn, vừa ra khỏi phòng Tiêu Viêm đã ba chân bốn cẳng chạy đến phòng Huân Nhi. Mỗi lần đi chơi về Tiêu Viêm đều luôn nhận trách nhiệm về mình, sẽ bị trách phạt, Huân Nhi thì luôn đứng ngồi không yên lo lắng cho Tiêu Viêm vì nàng mà bị la mắng.

" Huân Nhi..."

Người chưa đến cửa đã nghe giọng nói, Tiêu Viêm vào phòng thấy Huân Nhi đang ngồi trên giường hai tay không ngừng vặn xoắn tà áo, gương mặt nhỏ nhắn có chút ủ rũ khiến người khác trông thấy cũng phải đau lòng. Tiêu Viêm vội chạy đến ngồi bên cạnh Huân Nhi ôm nàng vào lòng vuốt tóc nàng dỗ dành.

" Huân Nhi, không sao... cha vì lo chúng ta ra ngoài gặp phải người xấu nên mới như vậy, muội đừng quá lo."

" Ca... cha nói đúng, hơn nữa muội không muốn ca ca vì muội mà bị cha trách phạt như vậy, chúng ta từ đây về sau đừng ra ngoài nữa có được không?"

Huân Nhi ôm lấy cánh tay Tiêu Viêm buồn rầu lên tiếng. Nàng từ nhỏ ở trong gia tộc rất ít khi ra ngoài, chỉ biết học hành tu luyện, phần còn lại đều quanh quẩn trong biệt viện của mình. Thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ thế nào, nàng không có cơ hội biết được, người khác thì ganh tỵ với cuộc sống nhung lụa không thiếu thứ gì của nàng.

Nhưng nàng thì lại khát khao được sống trong một gia đình bình thường, được tự do chơi đùa, trải nghiệm những điều mà những đứa trẻ đồng trang lứa với nàng đều được trải nghiệm.

Từ khi gặp Tiêu Viêm, nàng mới có thể cảm nhận được niềm vui thật sự như bao chúng bạn đồng trang lứa. Nếu bây giờ lại tiếp tục ở trong phòng với bốn bức tường, nàng dĩ nhiên sẽ không vui, nhưng nàng lại càng không muốn Tiêu Viêm vì mình mà thường xuyên bị trách phạt.

" Đứa ngốc này, có phải muội không thích cùng ca ca ra ngoài hay là muội cảm thấy ở cùng ca ca là việc rất nhàm chán nên muội mới không muốn cùng ca ca ra ngoài nữa?"

" Không phải... muội không có ý đó, chỉ là muội không muốn ca ca bị cha trách phạt..."

Tiêu Viêm trông thấy Huân Nhi ủ rũ nên định trêu chọc nàng một phen, không ngờ Huân Nhi vì vậy lại càng khẩn trương muốn giải thích cho Tiêu Viêm hiểu, nhìn nàng bối rối cắn môi hướng mình giải thích, bộ dáng khả ái đáng yêu như thế, thật khiến cậu lại càng muốn yêu chiều cưng nựng nàng.

"Ngốc... muội là tiểu cô nương đang tuổi ăn tuổi lớn, không phải bà cô già trong lãnh cung. Cho dù muội thật sự thích suốt ngày ở trong phòng, ca ca cũng sẽ trói muội mang ra ngoài. Không cho muội nói những lời vô vị như vậy nữa."

" Ân..."

Huân Nhi yên lặng nhu thuận gật đầu với Tiêu Viêm, nàng biết vị ca ca này có bao nhiêu ngông cuồng bá đạo, nhưng từ trước đến giờ đều luôn dành những gì tốt nhất cho nàng, phàm là việc gì cũng đều vì nàng nghĩ đến nàng trước tiên. Huân Nhi vẫn luôn thầm cảm thấy may mắn vì đã đến Tiêu gia, gặp được Tiêu Viêm.

.....

Mấy hôm nay Huân Nhi có vẻ xanh xao hơn thường ngày là dấu hiệu của việc luyện khí có vấn đề ảnh hưởng thân thể, thêm vào đó nàng thuộc Hỏa nguyên tố, còn đang trong quá trình dung hợp làm quen với dị hỏa Kim Đế Phần Thiên Viêm, bị dị hỏa chống cự nên mỗi ngày đều phải thừa nhận rất nhiều đau đớn thống khổ. Tiêu Viêm cũng đã nhìn thấy, dự định truyền đấu khí giúp nàng điều trị. Tiêm Viêm mở cửa đi vào, đóng của lại . Với thần thức linh mẫn của mình ngay khi Tiêu Viêm vừa bước vào Huân Nhi đã biết có người tiến vào phòng mình, khi người kia đến gần, ngửi được khí tức mùi hương quen thuộc, nàng mới thả lỏng phòng bị, giả vờ ngủ chờ xem việc gì xảy ra.

Vì trong phòng khá tối ánh sáng lờ mờ, lại sợ bị phát hiện nên Tiêu Viêm nhanh chóng làm theo những gì mà hệ thống chỉ dẫn, tập trung ngưng tụ đấu khí ở lòng bàn tay, bàn tay duỗi thẳng, đặt lên trán Huân Nhi, truyền đấu khí vào cơ thể nàng, bắt đầu quá trình điều trị, tiếp theo là chậm rãi dịch chuyển xuống từng huyệt vị đi khắp kì kinh bát mạch của Huân Nhi.

Trong quá trình truyền đấu khí, bàn tay bắt buộc phải tiếp xúc đặt trên cơ thể Huân Nhi, chậm rãi dịch chuyển xuống mặt, cổ, vai đến tận ngón tay, sao đó lại đặt tay lên ngực rồi di chuyển xuống bụng, bụng dưới- vị trí của đan điền, xuống... đùi, bàn chân, mỗi nơi lướt qua đấu khí đều không ngừng truyền vào, đả thông kinh mạch cùng uẩn dưỡng thân thể, giảm bớt đau đớn cho nàng.

Tiêu Viêm lúc này chuyên tâm chữa trị, tâm không tạp niệm, không hề có bất kỳ hành vi dư thừa hay quá phận, nhưng người bên dưới không nghĩ như vậy. Qua hành động vừa rồi, nàng biết Tiêu Viêm là đang giúp mình, nhưng đột nhiên lại bị đυ.ng chạm khắp người, còn đặt tay lên ngực cùng bụng, làm nàng suýt kinh hô bật dậy, thật xấu hổ.

Tiêu Viêm chỉ lo tập trung truyền đấu khí, lại là lần đầu tiên làm việc này nên trong lòng luôn phập phồng bất an, sợ xảy ra bất trắc ảnh hưởng đến Huân Nhi, nên không chú ý đến biểu tình trên gương mặt nàng, hiện tại chỉ có thể dùng từ đỏ mặt tía tai để hình dung. Sau nữa giờ cũng truyền xong đấu khí đến toàn thân Huân Nhi, Tiêu Viêm lúc này một thân mỏi mệt nhưng cũng nhanh chóng quay về phòng, trước khi đi cậu để lại lá thư xin lỗi vì tự ý chữa trị cho Huân Nhi mà không xin phép nàng a. Cậu nhanh chóng 3 chân 4 cẳng chạy về phòng. Biết Tiêu Viêm không có ý xấu chỉ là chữa trị cho Huân Nhi nên gã hắc y nhân kia cũng không tấn công cậu mà tạm thời bỏ qua cho hành động của cậu.