Xuyên Sách: Nữ Phụ Cầu Nghỉ Ngơi

Chương 49: Phí lời

"Ý em là gì?". Dung Giai giả ngu hỏi, nhưng chính ánh mắt buồn rầu đó đã bán đứng hắn. Cố Mạc Chi xuyên thấu nội tâm Dung Giai, lười so đo với kẻ cố chấp. Cô tránh khỏi Dung Giải, cách xa nụ hôn của hắn.

"Kẻ anh nói muốn băm thành trăm mảnh."

Dung Giai lảng tránh Cố Mạc Chi. Hắn đứng dậy tiến vào phòng, một lần nữa tính châm thuốc.

"Anh đã nói sẽ bỏ". Cố Mạc Chi nhăn mày, cả thân hình nằm trọn trên ghế sofa, giống như con mèo nhỏ hờn dỗi. Cô gục mặt trong khuỷu tay, hai mắt nhắm tịt lại.

"Được, anh không hút nữa."

Dung Giai dập thuốc, nhét nó vào thùng rác. Phải rồi, Cố Mạc Chi đã từ từ tiến vào thế giới của hắn, hắn đã từng nói không hút, nhưng là trước mặt cô. Lần này chỉ là nhất thời theo thói quen, bởi thực chất hắn vẫn hút thuốc khi không có cô bên cạnh. Bất quá lần này có lẽ hẳn phải hoàn toàn bỏ thuốc, bằng không không thể cùng em trai mình, cùng tên nhóc ban trước so đo được.

"Hợp đồng đã đi được một nửa rồi, em... sẽ rời xa anh thật sao?"

Cố Mạc Chi không đáp lời hắn, Dung Giai chỉ có thể thở dài. Hắn sắn ống tay áo sơ mi lên, đôi chân dài nhanh thoăn thoắt tới ôm Cố Mạc Chi ra khỏi ghế sofa. Hai mắt cô đã nhắm tịt, hơi thở đều đều, ổn định. Cô cuộn tròn trong bòng tay Dung Giai, gương mặt nhỏ cọ cọ ngực hắn.

Dung Giai đem cô đặt lên giường của hai người, bàn tay hắn khẽ xoa gò má Cố Mạc Chi, rồi cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn.

***

"Người phụ nữ đó đâu?"

Tới một tầng hầm đen tối, xung quanh chỉ toàn là song sắt và mùi hương rỉ của kim loại, Dung Giai nhẹ giọng hỏi.

Cố Mặc sóng vai cùng Dung Giai, hai người đàn ông đi giày da, áo vest nghiêm trang hoàn toàn trở nên loá mắt trong ngục tối.

"Đang ở bên trong, tôi đợi cậu cũng thật lâu rồi đi."

Cố Mặc lạnh nhạt nói, trách tội Dung Giai đến muộn.

Dung Giai nhìn hắn cười cười, sát khí ngay lập tức trở nên ôn nhu.

"Mèo nhỏ mới ngủ, ở lại ngắm thêm chút không được sao?"

Cố Mặc dừng bước chân lại, song lại bước tiếp. Hắn không để cho Dung Giai một ánh mắt, chỉ cười thương hại.

"Nên làm, bằng không trận chiến sắp tới cậu sẽ là kẻ thua cuộc."

Dung Giai không nói gì, theo thói quen rút ra một điếu thuốc, châm lửa. Hơi khói ngà bay theo bước chân của hai người đàn ông cao lớn.

Sâu trong tầng hầm, một nữ nhân quần áo xộc xệch, rách rưới và bẩn thỉu đang liên tục gào thét. Cô ta như kẻ điên không ngừng vươn người về phía trước, móng tay dài rỉ máu gồng dậy hòng cào rách gương mặt của một thuộc hạ. Chỉ tiếc, sợi dây xích phía sau đã hoàn toàn kéo cô ta lại, cố định một góc, người phụ nữ chỉ có thể gào thét khí thế hùng hồn.

"Thả tao ra! Thả tao ra! Chúng mày có biết tao là ai không? Tao là người phụ nữ của nam nhân ngũ đại gia tộc, chúng mày dám đối xử với tao như vậy, họ sẽ rạch thịt các ngươi, vứt cho chó ăn!"

"Thả tao ra!"

Cộp cộp.

Tiếng bước chân tới gần, âm thanh sắc bén lập tức khiến ả im bặt.

"Người sắp chết, há phải nói nhiều?". Dung Giai bước vào trước lạnh lùng nói. Hắn cùng Cố Mặc ngồi xuống ghế trước mặt Đàm Thanh Nhã, nhìn cô ả như một thứ đồ gì đó bẩn thỉu, ghét bỏ nhích ghế ra xa hơn chút.

Đàm Thanh Nhã nhìn thấy Dung Giai cùng Cố Mặc, ngay lập tức thay đổi sắc mặt. Hốc mắt ả đỏ ửng, khuôn miệng méo mó, biểu cảm thống khổ, tràn đầy tình ý cùng trách móc nhìn hai người bọn hắn.

"Hai anh... Tại sao lại đối xử với em như vậy? Em đã làm gì sai, em đã làm gì..."

"Phải, là do Cố Mạc Chi con điếm đó, là do cô ta, là do cô ta đã cướp mắt anh khỏi em..."

"Cô ta đâu rồi!? Em phải xé rách mặt nạ giả dối đó, phải xé rách nó, phải đem cô ta cho đám đàn ông bẩn thỉu đó thưởng thức hahaha..."

Cố Mặc cố kìm nén cơn buồn nôn khi nhìn thấy Đàm Thanh Nhã thần trí bất ổn. Hắn khụ hai tiếng, âm thanh trầm cắt đứt sự chua ngoa độc ác vừa rồi.

"Tôi hỏi cô, tốt nhất nên phát huy tác dụng cuối cùng. Tại sao cô lại làm hại tiểu Chi?"

Đàm Thanh Nhã bật cười như kẻ điên, miệng mở rộng, đôi mắt cay độc trả lời:

"Là do cô ta đáng chết! Có trách thì trách cô ta quá chậm chạm, mãi không chịu ra tay, em đương nhiên phải giúp đỡ một tay rồi. A ha ha..."

Dung Giai mắt thấy Cố Mặc sắp cầm súng cắm vào họng Đàm Thanh Nhã, liền ngăn lại.

"Đừng manh động, chuyện này cậu không nên biết thì tốt hơn. Dù sao chúng ta cũng chỉ đến nhìn cô ta lần cuối, phí lời với ả chỉ lãng phí thời gian thôi."

Cố Mặc nhìn nhìn Dung Giai, thu tay lại. Hắn cùng Dung Giai đứng dậy, rời khỏi hầm.

"Giao cô ta cho cảnh sát, gọi luật sư tới, tốt nhất là dìm cho cô ta sống ở trong tù mãi mãi."

Đàm Thanh Nhã phát điên, cô ả hét lớn, toàn thân méo mó không nhìn nổi.

"Anh tại sao lại độc ác như vậy? Gϊếŧ tôi đi, mau gϊếŧ tôi đi!"

"Các anh rốt cuộc có từng yêu tôi hay không, rốt cuộc đã từng yêu tôi bao giờ chưa? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao!?"

Đáp lại tiếng gào thét, Dung Giai chỉ hơi quay mặt lại.

"Chưa từng."

Đúng vậy, là chưa từng. Hắn thừa nhận trước đó ở cạnh Đàm Thanh Nhã là vì thân thể cô ta, và lí do thứ hai là vì muốn phân cao thấp với đám người Tần Tuấn Duật, hoàn toàn không dựa trên yếu tố tình cảm nào. Từ khi gặp Cố Mạc Chi, hắn mới biết rõ thế nào là "hứng thú" và thế nào là yêu. Cố Mạc Chi đã khiến hắn cũng người khác trong cuộc phân rõ trắng đen, đồng thời nhìn ra bộ mặt thật với nhân cách méo mó, độc ác của Đàm Thanh Nhã.

***

Ting ting ting.

Tiếng chuông cửa mở vang lên, Dung Khiêm xách theo vali cùng balo hành lí, phía sau là Phong Vũ bước vào nhà. Ba cặp mắt nhìn nhau, Dung Giai là người đầu tiên thay đổi. Hắn nhấc chân bước xuống lầu, trên tay còn cầm một ly cà phê nóng.

"Về rồi, tại sao không báo trước?"