Cố Mạc Chi dần tỉnh lại, trước mắt là khoảng không gian đen khịt, mơ hồ.Cô thử động đậy chân tay, không thể. Cổ tay đau nhức, cảm giác có sợi dây thừng đang buộc chặt vào đó. Quả nhiên...
Cố Mạc Chi không giãy giụa, cô ngồi im lặng ở đó, hệt như một xác chết.
Rốt cuộc, ngoài cửa có tiếng động, còn có tiếng mở cửa. Điều đầu tiên cô cảm nhận được là có rất nhiều người, hơn nữa, chủ yếu là đàn ông.
Đôi mắt được khai sáng, trước mắt Cố Mạc Chi hiện lên từng người. Khoảng năm người đàn ông, và một phụ nữ nhỏ bé đứng giữa.
Đàm Thanh Nhã.
Cô ta mỉm cười nhìn cô tràn đầy trào phúng, hoàn toàn không có biểu hiện sợ hãi của ngày hôm đó.
Cố Mạc Chi là cái thá gì? Cho dù có là Cố tổng danh tiếng vang dội thì đã sao? Khi tới cũng chỉ là nữ phụ, một nữ phụ không hơn không kém. Còn cô ga, Đàm Thanh Nhã, là nữ chính! Trên người cô ta có hào quang của nữ chính, không ai có thể làm hại, không ai có thể cản đường thành công!
"Cô không bất ngờ nhỉ?"
Ả châm chọc.
Cố Mạc Chi chỉ lạnh nhạt nhìn ả, con ngươi sắc bén như một lưỡi dao, khiến ả cảm tưởng như bản thân hèn mọn hơn bất kì thứ gì. Không sao, người sắp bị huy hoại thanh danh, nói nhiều vô ích, ả không tính toán.
"Đã đoán được người đến, có gì bất ngờ?"
Đàm Thanh Nhã tiến tới, gương mặt méo mó cực độ. Ả nắm tóc Cố Mạc Chi giật ra phía sau, tay khác vỗ vỗ gương mặt yêu nghiệt đó.
"Sao hả? Sắp bị chơi chết rồi mà còn vênh váo sao? Cô là chị dâu tôi thì đã sao? Thằng anh yếu đuối vô dụng đó của tôi đã chết rồi, chết trong ốm đau bệnh tật. Phải rồi, còn con trai của hai anh chị thì sao? Nó cũng chết rồi còn gì? Chưa ra đời nó đã chết rồi!
Ahaha. Thành đạt thì làm được ích gì? Thành đạt nhưng phải đánh đổi hạnh phúc, đánh đổi mọi thứ? A... Suy cho cùng, cô cũng đâu sống tốt hơn tôi kà bảo?"
Cố Mạc Chi bật cười thành tiếng, cô dùng ánh mắt kinh tởm cùng khinh thường nhìn cô ta.
"Nực cười. Chẳng phải cô cũng chết trong ốm đau bệnh tật hay sao? Cô đang... Tự vả?"
Ả ta thẹn quá hoá giận, một lực mạnh mẽ đẩy Cố Mạc Chi đi, đầu cô đập mạnh xuống nền đất lạnh lẽo, máu dần ứ ra, một bên trán máu chảy đầm đìa.
"Người sắp chết nói thực nhiều, tới hành động!"
Ả ra lệnh cho năm tên côn đồ bên cạnh, cười đắc ý nhìn Cố Mạc Chi.
Cố Mạc Chi đột nhiên cười lớn.
"Cô thua rồi! Haha... Ngu ngốc, Đàm Thanh Nhã a Đàm Thanh Nhã, hào quang nữ chính của cô đã biến mất rồi! Cô có muốn biết diễn biến tiếp theo không?"
Đàm Thanh Nhã đứng lại, vẻ mặt khó tin nhìn Cố Mạc Chi, hếch gương mặt méo mó ra hiệu cho đám người đang thèm thuồng phía sau.
"Cô nói gì? Mau nói!"
Cố Mạc Chi ngồi lên từ mặt đất, không chậm không nhẹ mở miệng nói.
"Cô biết mà. Đây là thế giới của một cuốn tiểu thuyết, trong đó bao gồm các nhân vật và sự kiện quay quanh nhân vật chính. Hay nói cách khác, cô là nữ chính và năm người đó là nam chính"
Cô ta lườm nguýt.
"Đừng nhiều lời!"
Cố Mạc Chi lắc đầu cho sự nóng nảy kia.
"Ngày cô hãm hại "Cố Mạc Chi", hào quang của cô cũng yếu dần đi. Nữ chính phải là người có tâm hồn lương thiện, một trái tim tinh khiết. Khi cô xuyên vào, cô lại hành động như một nữ phụ phản diện, vì nóng lòng chờ đợi đại kết cục. Ngày hôm nay, cô lại ở nơi này bắt tôi, có thấy quen thuộc không?"
"Chi tiết này phải là "Cố Mạc Chi" thực hiện, chứ không phải nữ chính!"
"Cô đã hoàn toàn đánh mất hào quang nữ chính rồi!"
Đàm Thanh Nhã nghiến răng nghiến lợi. Có lẽ là vì tức giận quá không nói được điều gì, hoặc có lẽ là tức giận vì sự láo xược, kiêu ngạo của Cố Mạc Chi. Tại sao sắp chết rồi mà cô ta còn có bản chất cao quý như vậy, còn cô lại chỉ là một vũng bùn thấp kém bị coi thường? Không! Cô ta không cam tâm!
Cố Mạc Chi là kì đà cản mũi duy nhất, chỉ cần Cố Mạc Chi chết, hoặc là thân bại danh liệt, cuộc đời của cô mới có thể nở hoa!
Ả vẫy tay, đám đàn ông thèm khát lao về phía Cố Mạc Chi, ả đắc ý muốn rời đi.
Nhưng...
Rầm.
Cánh cửa nhà hoang bị đạp đổ, Dung Giai cùng Cố Mặc cùng mấu chục vệ sĩ mặc tây trang bước vào, bao vây đoàn người.
Cố Mạc Chi cười lạnh. Đám côn đồ này còn chưa chạm được vào một sợi tóc nào của cô, vậy mà hai người này liền tới rồi, cũng năng suất.
Cố Mạc Chi được Dung Giai đỡ dậy, ôm vào lòng. Cô cảm nhận được, người đàn ông này đang run rẩy.
Đàm Thanh Nhã trợn tròn con mắt, sợ hãi quỳ rạp xuống đất. Xong rồi, hết thảy kế hoạch đều xong rồi! Cô ta trước nay đều nghĩ Cố Mạc Chi ngu ngốc bị cô ta xoay mòng mòng, là một con nhỏ nhà giàu ngủ ngốc, là một vật hy sinh cực kì chất lượng. Vậy kết quả thì sao? Kết quả, cô ta mới là con nhỏ ngu ngốc từ từ rơi vào bẫy kẻ địch. Tại sao vậy? Tại sao cô ta không phát hiện Cố Mạc Chi đang kéo dài thời gian? Nếu như cởi ta không đứng lại, nếu như không vì hào quang, nếu như...
Không còn nếu như nữa.
Cố Mạc Chi từ trên cao nhìn xuống Đàm Thanh Nhã, như một bậc quân vương cao quý đang nhìn thứ ruồi bọ dơ bẩn.
"Vui không?"
Đàm Thanh Nhã như phát điên. Ả ta lao đến Cố Mạc Chi nhưng bị hai vệ sĩ ngăn lại. Ả gào thét điên cuồng, mắt đầy oán hận.
"Cố Mạc Chi! A...! Mày thật độc ác! Mày không phải con người! Tại sao mày lại làm như vậy với tạo? Tao đã làm gì? Đã làm gì?"
Cố Mạc Chi nhíu mày.
"Còn hỏi? Xem ra, cô đã bị nhuộm đen hoàn toàn rồi!"
Cố Mạc Chi không muốn nhiều lời với loại người này.
"Cô ta bảo các anh làm gì tôi, liền làm lại với cô ta! Nếu không khiến cô ta sung sướиɠ, các người đừng mong giữ lại mạng sống!"
Sau đó, trong tiếng la hét kinh hoàng của Đàm Thanh Nhã, đám côn đồ vội vã hành động. Cô ta bị xé hết quần áo, không mảnh vải che thân nằm giữa, cơ thể không ngừng bị liếʍ mυ'ŧ, xoa bóp tới in vết. Hai chân ả bị banh ra, nơi đó ghê tởm của tên côn đồ liền tiến vào, rồi di chuyển ra vào. Thậm chí, bọn chúng rất biết cách chơi, đem phân thân một trước một sau vào cả hai nơi phía dưới của Đàm Thanh Nhã, cô nhìn thấy máu tanh loang lổ. Miệng ả bị nhét một vật, hai tay, hai phía dưới...
Cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.
"Không được nhìn!"
"Không được nhìn!"
Hai người bên cạnh lần lượt đem bàn tay chắn trước mắt Cố Mạc Chi, vẻ đề phòng.
Cố Mạc Chi cười nhẹ.
"Các anh cũng từng như vậy, không phải sao?"
Cố Mặc thở dài.
"Đó là quá khứ, người nhà họ Cố chúng ta không để ý tới việc chơi phụ nữ"
"Em đừng chê anh bẩn, anh đã chuộc lỗi rồi... Từ giờ anh chỉ có mỗi em thôi, em đừng như vậy..."
Cố Mạc Chi không để ý, quay người rời đi.
"Nhưng tôi không có mỗi mình anh"
Dung Giai có chút đau lòng nhìn Cố Mạc Chi, lòng thầm quyết định sẽ bù đắp và chuộc lỗi.
Cố Mặc đắc ý nhìn Dung Giai.
Thấy không? Em gái tôi không tiếc cậu, em gái tôi còn có người đàn ông khác, cậu thử đối với em ấy không tốt, liền mất người, đến khi đó đừng tìm tôi cầu tình.
Ý của Cố Mặc là như vậy, hiện cả lên biểu cảm.