Xuyên Sách: Nữ Phụ Cầu Nghỉ Ngơi

Chương 38: Cầu bác

Buổi sáng tỉnh dậy, cả người Cố Mạc Chi ê ẩm, đau đớn như bị xé rách làm đôi, không thể cự quậy.Leng keng.

Âm thanh sắc bén vàng lên theo cử động nhẹ của Cố Mạc Chi. Phải rồi, chân cô không nhấc lên được, một bên dùng sức vẫn có thể nhưng bên còn lại thật khó khăn mới nhúc nhích một chút. Đột nhiên dần cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cổ chân, đáy lòng cô sợ chết khϊếp, tái mét và trắng bệch như vừa mới bị rút cạn máu.

Hắn xích cô lại, Dung Giai hắn vậy mà giam cầm cô! Nơi này là nơi nào, bản thân cô không hề hay biết. Xung quanh tối đen như mực, vận dụng tất cả các giác quan cũng không thể cảm nhận rõ hơn điều gì ngoài thứ lạnh lẽo nơi mắt cá chân và hạ thân đau đớn khó nhúc nhích.

Ánh sáng xuất hiện theo tiếng kêu tách, Dung Giai trên tay cầm một khay đồ ăn và sữa bước vào.

Cố Mạc Chi nhìn thấy hắn muốn phát điên, dù đau đớn vẫn gượng ngồi dậy, cách xa Dung Giai một khoảng cách nhất định, căm phẫn nhìn hắn.

"Anh đây là có ý gì?"

Hắn chỉ cúi đầu nhìn, thanh âm không lớn không nhỏ.

"Làm gì chẳng phải em đã thấy rồi sao? Tôi chính là đang giam lỏng em. Là một tình nhân với hợp đồng đầy đủ, em nên cảm nhận được trách nhiệm của mình đúng không?"

Cố Mạc Chi run rẩy, đột nhiên cơ thể xảy ra biến đổi. Trái tim cô bỗng quặn thắt lại đau đớn, toàn thân đều như đứt gân gãy xương, cắt da cắt thịt. Ngực truyền đến từng cơn đau dữ dội, không thể hô hấp nổi. Đây là căn bệnh gì của nguyên chủ? Rốt.cuộc lại là thứ gì khiến cô đau đớn đến như vậy?

Cố Mạc Chi ngất xỉu, hình ảnh Dung Giai lộ lắng dâng mờ nhạt rồi tầm mất từ từ rơi vào màn đen vô tận...

"A Chi!"

***

Bệnh viện thành phố.

"Bệnh nhân co giật, hô hấp yếu ớt, mau đưa tới phòng cấp cứu!"

"Bệnh nhân sốt cao, có dấu hiệu suy giảm các cơ quan!"

"Bệnh nhân trúng độc lâu năm, cần cấp cứu gấp!"

"..."

Từng lời nói vang lên trong không khí tĩnh lặng của bệnh viên, đôi mắt Dung Giai tối sầm lại, thân hình lảo đảo không giữ vững, gương mặt lạnh giá đỏ ửng. Hắn không biết, không biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy! Hắn chỉ tính dạy dỗ cô một phen, dạy Cố Mạc Chi nghĩa vụ của một tình nhân nên có! Tại sao lịa thành ra như vậy? Tất cả là do hắn, do hắn đã quá sốc nổi, quá tức giận đến mất bình tĩnh, hại cô phải cấp cứu!

Bác sĩ Lưu hùng hổ chạy tối, hai ống tay sắn lên cao để lộ bắp tay chắc khoẻ, gương mặt ông tràn ngập sự giận dữ, giống như chúa sơn lâm chiến đấu với kẻ thù bước ra từ phòng cấp cứu.

Ông xách cổ áo Dung Giai lên, một lực mạnh ập tới xô hắn vào tường, cả người hắn trượt xuống theo bờ tường lạnh lẽo.

"Đáng ghét! Tôi nhắc nhở các cậu đã bao lần rồi? Đều đã trưởng thành, đâu còn nhỏ bé? Tại sao cậu không nghe lời tôi? Cậu có biết mỗi lần như vậy là một lần mạng sống của con bé bị đe doạ, tuổi thọ cũng giảm đi không? Cậu quên rồi sao? Quên tại sao A Chi làm sao mà thành ra như vậy sao? Hả? "

Dung Giai giống như người mất hồn, gắn đờ đẫn nghe từng lời, từng câu, từng chữ bác Lưu nói. Hắn phải ghi nhớ tất cả, ghi nhớ về căn bệnh của Cố Mạc Chi rồi sau đó, sau đó hắn sẽ bù đắp, sẽ cầu cô tha thứ. Hắn không thể để cô thành ra như ngày hôm nay thêm một lần nào nữa, hắn không muốn cô chết mà muốn cô cùng mình sống tới cuối đời, bạc đầu giai lão, mãi mãi không chia xa...

"Xin bác hãy cho cháu chuộc lỗi..."

Bác sĩ Lưu hất tay, tựa như không để lời của hắn lọt vào tai.

"Không cần! Cậu chỉ cần tránh xa con bé ra tôi đã hạnh phúc lắm rồi!"

Dung Giai không từ bỏ. Hắn biết bác ấy sẽ không dễ dàng tha thứ cho lỗi lầm của hắn, nhưng hắn sẽ không từ bỏ! Hắn sẽ thấy đổi, sẽ dùng tâm mình để thuyết phục cô, sẽ trao cả trái tim cho cô, mặc Cố Mạc Chi giày xéo, bóp nát nó...

"Xin bác... Cầu xin bác hãy để cháu chăm sóc em ấy... Cháu sẽ không phạm lỗi, sẽ không khiến em ấy đau khổ, không bắt ép em ấy làm bất cứ điều gì... Cầu bác cho cháu cơ hội... Cháu hối hận lắm..."

Nhìn vào đôi mắt đầy lệ của một đấng nam nhi, bác sĩ Lưu thở dài.

"Mặc kệ cậu, Cố Mạc Chi là cháu gái yêu quý của tôi, còn bé muốn như thế nào thì chính là như vậy! Tôi không cần thiệp"

Dung Giai vui mừng cúi đầu cảm ơn rồi máu chóng chạy vào phòng bệnh của Cố Mạc Chi.

Nhìn nữ nhân nhỏ bé, xanh xao trên giường, lòng hắn nhói lên tia đau xót...