Xuyên Sách: Nữ Phụ Cầu Nghỉ Ngơi

Chương 27: Bữa ăn

Lết thân đến phòng âm nhạc. Thật lớn a. Căn phòng này sức chứa không tồi, xung quanh đủ loại nhạc cụ từ cổ đến hiện đại, đều được sắp xếp gọn gàng ở một phía tường. Người dạy âm nhạc thay cho giáo viên chính bước vào, cả lớp một phen ồ náo loạn. Mạc Chi cũng bị chú ý, ngước mặt nhìn. Đây chẳng phải anh trai của dạ Tình Hàm- Dạ Quân Trần sao? Đúng rồi, trong tiểu thuyết có nói anh ta sau này trở thành nhạc sĩ nổi tiếng, quan hệ với nguyên chủ Cố Mạc Chi vô cùng tốt, là một người “anh trai” dịu dàng ôn nhu khác hẳn với vẻ tà ác giả tạo của Dạ Tinh Hàm.Bốn mắt chạm nhau, Cố Mạc Chi cười mỉm, khẽ cúi đầu chào. Đối phương cũng cười ôn nhu đáp lễ.

Tiết học âm nhạc diễn ra suôn sẻ, nhẹ nhàng. Các cô nữ sinh tiểu thư nhà giàu đều say vị Dạ đại thiếu không thích tranh giành này như điếu đổ.

Sau tiết học, Mạc Chi ở lại phòng học cùng Dạ Quân Trần. Mấy năm nguyên chủ không gặp Dạ Quân Trần, cơ thể sinh ra ngọt ngào, nhớ mong. Người này mặc vest lịch lãm, mái tóc mượt mà tùy ý bay theo hướng gió từ cửa sổ. Nhìn anh, Mạc Chi vuốt tóc mái theo thói quen, thân thể bất giác ôm chầm lấy Dạ Quân Trần, cười khanh khách.

“Cuối cùng anh cũng chịu về rồi hả? Đi mấy năm liền, quên đứa em này rồi đúng không?”

Dạ Quân Trần thập phần ôn nhu, xoa mái tóc bồng bềnh của Mạc Chi, sủng nịnh:

“Đâu có đâu? Mấy năm rồi, anh rất nhớ em. Có phải hay không đã gầy đi rồi?”

“Đâu. Em đây béo lên rồi ấy chứ”

[.....]

Trở lại kí túc xá, Mạc Chi sửa soạn, tắm rửa thay đồ. Cô khoác lên mình Shirtwaist Dress màu nâu nhạt, chân đi giày đen cổ cao, túi xách dài đen đơn giản, tóc mái uốn sang một bên, tóc tùy tiện thả. Gương mặt thanh thoát, chỉ thoa chút son.

*Shirtwaist Dress: Kiểu váy dáng dài áo cổ bẻ, thân váy có một hàng cúc trải dài.

Đến nhà hàng lớn, nơi mấy ngày trước cô cùng bạch Lăng Đằng phát sinh vài chuyện, cô bước vào, ngó nghiêng xung quanh cũng không thấy Dạ Quân Trần bèn rút di động gọi. Cuối cùng biết được anh đang ở lầu hai.

Tiến lên lầu hai, cô nhìn qua một lượt, phát hiện Dạ Quân Trần đang ngồi vẫy tay với mình, liền bước đến. Lầu hai có kết cấu bàn tròn nhỏ, ghế là loại vây tròn quanh bàn màu đỏ nổi bật.

Đứng ngoài không biết, đến gần rồi mới nhận ra ở đây không chỉ có Dạ Quân Trần mà nam nữ chủ đầy đủ, chỉ thiếu nam chủ Cố Mặc-anh trai cô, đang đi công tác xa. Cố Mạc Chi tặc lưỡi chán ngán, tay nhỏ kéo cánh tay lớn của Quân Dạ Trần:

“Đi thôi, đến bàn khác ăn”.

Quân Dạ Trần cười:

“Sao vậy? Hồi nãy anh đến vô tình gặp bọn họ, chúng ta cùng nhau ăn, như xưa, được không?”.

Dung Giai nhìn Mạc Chi, rõ ràng gây khó dễ: “Sao vậy? Hôm nay anh Quân mới trở về, cùng nhau dùng bữa tối, nể mặt chút không được sao?”.

Mạc Chi lườm nguýt hắn, hậm hực ngồi xuống. Thấy Quân Trần ngồi cạnh Đàm Thanh Nhã, liền bực bội xen vào giữa. Tính câu dẫn “anh trai” cô sao? Đúng là con đàn bà dâʍ đãиɠ, tham vọng không nhỏ.

Cô đẩy Dạ Quân Trần cùng bản thân ngồi ra xa đám người kia. Biểu hiện như con mèo nhỏ bảo vệ người của mình làm Dạ Quân Trần không khỏi mắc cười, tay xoa mái tóc xoăn nhẹ của cô:

“Tiểu tổ tông của tôi ơi. Nghịch ngợm ít thôi, chúng ta còn phải ăn cơm”.

Có quỷ mới không nhận ra không khí đã giảm đi, sởn gai ốc. Người phục vụ đem đồ ăn đến cũng sợ hãi nhanh việc để bỏ chạy. Không sao, còn hai con quỷ mang tên Cố Mạc Chi và Dạ Quân Trần còn đang gắp thức ăn say mê cho nhau, cử chỉ vô cùng ái muội, anh anh em em, trông thật chướng mắt.

“Tiểu Chi... Có phải em không thích chị không? Nếu không thích... chị... chị có thể rời đi...”

Cố Mạc Chi tạm dừng động tác gắp thức ăn cho Dạ Quân Trần, không khí tĩnh lặng đi không ít. Nụ cười trên môi cô cũng sững lại, ánh mắt sắc bé liếc nhìn Đàm Thanh Nhã. Dạ Quân Trần nhíu mày:

“Vị tiểu thư này, không biết tại sao lại hỏi như vậy?”.

Cô ta ấp a ấp úng, lúng túng cúi mặt xuống, trông đáng thương như con mèo nhỏ mới bị bắt nạt.” Tôi... tôi..”

Mạc Chi ngán ngẩm:

“ Nếu cô đã hỏi thì tôi cũng trả lời thôi. Bản tiểu thư chính là ngứa mắt cô, được chưa? Ngứa mắt mấy người nữa đó. Muốn đi thì cút nhanh nhanh đi, ô nhiễm không khí, ảnh hưởng đến tôi. Câu trả lời này vừa lòng cô chưa? A... Cô yên tâm, không phải tôi ghét cô đâu, tôi còn ghét cả mấy người đàn ông của cô nữa. Cho nên, đừng ở đây làm bóng đèn nữa!”.

Rầm. Tiếng đập bàn vang lên khiến Mạc Chi cùng mọi người xung quanh giật mình, tim thịch một nhịp.