Vì bàn chỉ có bốn phía, ngồi đầu không thích hợp lắm nên Mạc Chi ngồi đối diện với Bạch Nhược Y, ngồi cạnh Bạch Lăng Đằng bàn không lớn nên chỉ cần hắn duỗi tay thẳng cũng liền chạm vào cô được, cả người không khỏi bồn chồn, sợ hãi. Từ khi xuyên đến, cảm xúc đều bất ổn, có lẽ là do thân thể này quá yếu đuối khiến tâm lí cô ảnh hưởng, không còn đủ mạnh mẽ như ở thế giới kia nữa... Đau đầu.Một bàn tay từ đâu tiến tới, chạm nhẹ vào bàn tay cô dưới gầm bàn. Chuyện sẽ rất bình thường nếu cơ thể cô không phản ứng lại. Tại sao? Cô rõ ràng rất kinh tởm, rất sợ bẩn, sợ hắn chạm vào, tại sao lần này không phản ứng?
Bạch Lăng Đằng nhìn biểu hiện của cô, mắt phượng hiện lên tia vui mừng, khóe miệng khẽ cong. Bàn tay bên dưới không ngừng xoa nắn tay nhỏ nhắn của Mạc Chi. Tay cô quá nhỏ, không cả bằng một nửa tay hắn. Bàn tay mềm mại, mịn màng không tì vết.
Nghĩ lại bàn tay của Đàm Thanh Nhã, rõ ràng không được mịn cũng không nhỏ như vậy. Cũng chịu thôi, hắn rất ít khi chạm vào tay của Đàm Thanh Nhã vì những người anh em của hắn hầu hết đã lấy thời gian chạm vào. Được động một, hai lần mới cảm nhận được tay cô ta có vết chai cứng vì chính là phải làm việc trong thời gian dài ở cô nhi viện, nghe nói thường xuyên bị đánh đập, ngược đãi. Giờ đây khi được chạm vào bàn tay tuyệt hảo này, hắn mới biết các tiểu thư quyền quý, nhất là cô không hề đáng ghét mà ngược lại rất ngọc ngà.
Mạc Chi tức giận, sợ hãi đến run người. Bạch Lăng Đằng giữ lấy tay cô không buông, chỉ cần cô rụt lại hay cố vùng đi, hắn sẽ bóp chặt lấy. Vậy mà bề ngoài chính nhân quân tử, không ngừng gắp thức ăn để vào bát Nhược Y đối diện, tỏ vẻ quan tâm...
Tiếng chuông di động reo, Nhược Y ngại ngùng ra ngoài nghe điện thoại, căn phòng giờ chỉ còn hai người.
Mạc Chi vung mạnh tay, tức giận hét lên.
“Bạch Lăng Đằng! Anh có thôi đi không hả?”
Bạch Lăng Đằng xô ngã cô xuống sàn, một bàn tay giữ chặt tay cô, cố định trên sàn, cả thân hình to lớn nằm sấp trên người cô, một tay còn lại nắm một bàn tay cô, đặt lên đó một nụ hôn, ánh mắt dò xét khuôn mặt nhỏ.
“ Em không tái bệnh với anh. Hiếm lắm mới có một lần như vậy, em nói xem anh nên xử lí em thế nào cho tốt đây?”
Cố Mạc Chi sững người, đôi mắt sắc bén nhìn người đàn ông trước mắt:
“Anh điên rồi sao? Không sợ tôi sẽ hận anh chết sao?”
Hắn cúi đầu vùi vào cổ cô, đôi môi chạm vào đó khiến Mạc Chi như cảm thấy có dòng điện chạy qua, nóng rát.
“Em cứ hận anh đi. Chỉ cần có được em, anh không ngại đi tù cũng không ngại quan hệ với nhà họ Cố rạn nứt a. Mà em đã đủ 18 rồi nhỉ, vậy là chỉ cần chịu tội cưỡиɠ ɧϊếp thôi a”.
Nước mắt rơi lã chã. Ác quỷ! Hắn ta là ác quỷ!
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má Mạc Chi, bạch Lăng Đằng hôn lên khóe mắt cô, lại xuống môi đỏ mọng, hắn tham lam thâm nhập vào sâu bên trong. Cô ngậm chặt miệng lại, hắn lại đưa tay vào áo cô khiến cô sợ hãi mở miệng, thành công để hắn tiến vào. Hắn khuấy đảo miệng cô, từng chút lấy đi mật ngọt, nước miếng lóng lánh lăn xuống cổ, nhìn cô vừa đáng thương, lại như đang câu lấy hồn phách hắn, điên đảo chúng sinh.
Tiếng chuông di động liên tục kêu khiến Bạch Lăng Đằng nhíu mày, luyến tiếc dời môi anh đào đỏ Mạc Chi, kéo theo một sợi chỉ bạc dài nối tiếp hai linh hồn. Mạc Chi khóc lóc không thôi, tim như có hàng vạn con dao đâm xuyên tới, tan vỡ từng mạch máu, gân cốt đau nhức. Hàn Mộ Ngôn đã rời xa cô. Anh có nói cô hãy đi tìm hạnh phúc riêng cho mình, không cần vì hắn mà thủ thân như ngọc. Nhưng bao năm nay cô vẫn không thể rời bỏ anh vậy mà giờ đây đã mất nụ hôn, thân thể cũng sắp bị tước đoạt.
“Alo?”
Phía bên kia trả lời, là một giọng nữ, giọng trong trẻo. Là Bạch Nhược Y.
“Anh hai? Em đột nhiên có việc gấp, quay về nhà lập tức. Anh cùng chị Mạc Chi dùng bữa đi nhé”.
Cố Mạc Chi nghe âm thanh quen thuộc, muốn hét lên nhưng đã bị Bạch Lăng Đằng chặn lại bằng một nụ hôn sâu thẳm, mạnh bạo. Hắn thẳng tay cúp điện thoại, tiếp tục bổ nhào về phía Mạc Chi.
[......]
“Ba mẹ. Tại sao không có gì mà gọi con quay trở về?”
Bạch gia chủ ngồi uống trà ngoài sân vườn cùng Bạch phu nhân, cười.
“ Không thấy anh hai con thích tiểu Chi sao? Còn ở đó làm bóng đèn vướng chân?”
Bạch Nhược Y hậm hực. Trong đầu bỗng lóe ra điều gì đó.
“Ba, mẹ. Khi còn vừa rời đi, có nghe thấy tiếng của chị Mạc Chi, là tiếng khóc thì phải”.
Bạch phu nhân sững lại, cùng chồng mình liếc nhìn nhau. Khóc? Vậy nghĩa là tiểu tử nhà mình bắt nạt con gái người ta? Phải rồi. Khi ba đứa trẻ rời đi, rõ ràng trong mắt Mạc Chi không hề có Lăng Đằng. Tiếng khóc... có phải do... Không dám nghĩ tới nữa. Việc gì cũng đều có thiên mệnh.