Xuyên Sách: Nữ Phụ Cầu Nghỉ Ngơi

Chương 14: Anh có thấy cô không?

Ngày thi cuối cùng cũng đến. Suốt tuần qua, Mạc Chi tập trung ôn thi, thân thể mệt rã. Hai mươi bảy tuổi thi kiến thức đại học, khiến cô thở không nổi. Nhưng dẫu sao cũng là người trưởng thành, kiến thức hoàn toàn có. Năm nay tổ chức thật kì quái. Không xếp theo khối tuổi mà lại theo cả trường, không tính tuổi tác... rõ ràng cô yếu thế hơn các tiền bối mà...Làm hết sức mình, không tồi.Tuy nhiên, Mạc Chi vẫn là chưa được nghỉ ngơi a... Game mới phát hành qua một tuần đã nổi tiếng và phổ biến vô cùng, giá trị thu nhập chưa có dấu hiệu dừng. Đời trước, cô dùng tâm huyết cả mấy tháng trời mới hoàn thành được tựa game này. Đây là game hành động rất thú v và có ý nghĩa rất lớn, hiệu ứng âm thanh, hình ảnh không tồi chút nào. Cô nghe máy đến chóng mặt. Các nhà đầu tư kéo nhau liên lạc khiến di động cô như muốn nổ tung ấy... Cuối cùng, cô chọn tự mình giải quyết, tự mở họp báo...

Buổi chiều, Mạc Chi đi dự họp báo. Cô trang điểm nhẹ, mặc chiếc váy tím nhạt, hoa tím in ấn trên bề mặt. Ừm... lụa đẹp vì người.

Đông nghịt người. Nào là phóng viên, là fan hâm mộ,... đều túm lại quanh cô. Sau Mạc Chi là tấm biển ảnh game to lớn. Cô ngồi ở bàn, trả lời các câu hỏi.

Phóng viên:” Tiểu thư có thể giới thiệu chi tiết về bản thân được không ạ?”

Mạc Chi cười vui vẻ:” Chào mọi người. Rất cảm ơn mọi người đã đến đây và những người yêu thích game này. Mọi người gọi tôi tiếng “tiểu Chi” là được rồi. Tôi mười tám tuổi tròn, đang học tại Cẩm Thành.”

Mọi người ồ lên. Tuổi còn trẻ như vậy mà thông minh sắc sảo, nhan sắc không phải dạng vừa, điều kiện cũng tốt. Mạc Chi lại không biết, trang cá nhân cô sau buổi học báo, sẽ tăng bao nhiêu lượt follow...

Phóng viên:” Tiểu Chi tiểu thư có thể tiết lộ về ý tưởng của tựa game này ?”

Mạc Chi nói:” Với dự án game lần này, thật ra bản thân tôi đã ấp ủ từ rất lâu rồi. Ước mơ của tôi là trở thành nhạc sĩ và nhà soạn nhạc. Nhưng vì một người, tôi sẵn sàng rẽ ngang con đường của mình. Dù sao, việc tạo ra một trò chơi cũng là liên quan đến ác hiệu ứng âm thanh và màu sắc. Qua “Ngôn Chi” này, tôi muốn gửi tới một thông điệp rằng: Hãy yêu khi có thể. Dù bạn có trải qua bao cuộc chiến đi chăng nữa thì thứ gọi là tình yêu ấy vẫn nên có. Không để người mình yêu gặp nguy hiểm, không để người đó rơi vào cuộc hiến riêng biệt, đó mới là tình yêu.”

Một phóng viên hỏi:” Tiểu Chi tiểu thư. Đó có phải lí do các nhân vật trong tựa game của cô không có đôi, có cặp cùng chiến đấu như những game khác mà một chiến, một ở căn cứ không?Ngoài ra thì liệu, người mà cô nói đến có phải người cô yêu?”

Mạc Chi khẽ xúc động. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, ấm áp:” Đúng vậy. Anh ấy là người trong trái tim tôi. Chỉ tiếc rằng khi tôi đã thành công như vậy, ước mơ của anh ấy, tôi đã hoàn thành như vậy mà...anh ấy lại không ở bên cạnh tôi...anh ấy lại không sát cánh với tôi mà đã ra đi mãi mãi...”

Không gian trở nên im lặng, có có tiếng khóc sụt sùi len lỏi giữa đám đông...

Sau khi xong buổi họp báo, Mạc Chi chạy vội về kí túc xá. Cô chạy ra ban công, đối mặt với vườn hoa tràn đầy sức sống mà cô đơn, lạnh lẽo...Hàn Mộ Ngôn... anh có nhìn thấy cô không? Cô đã vì anh mà làm ra dự án này, vì anh mà tiếp tục sống tiếp...vì anh mà đến hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi mà chưa yêu ai khác, vì anh mà thủ thân như ngọc... Anh rốt cuộc lại ngu ngốc...

Năm cô 20 tuổi, quen Hàn Mộ Ngôn. Anh đẹp, anh cười như ánh mặt trời, anh cứu cô khỏi những đám côn đồ dê xòm... anh giúp đỡ cô, định hướng cho cô rốt cuộc cô muốn gì... Ấy vậy mà, đến với nhau hai năm, anh nỡ rời xa cô... Anh mắc phải căn bệnh ung thư ác tính, dày vò anh đau đớn đến tận xương tủy...Anh ra đi. Ngày ấy trời mưa tâm tã...tựa như ông trời khóc vì anh vậy...