Xuyên Sách: Nữ Phụ Cầu Nghỉ Ngơi

Chương 11: Nam chủ Cố Mặc

Ngày nhận lớp.Phong Vũ 17 tuổi học ở tầng một, Cố Mạc Chi 18 tuổi thì học ở tầng hai. Nữ chủ Đàm Thanh Nhã 19 tuổi học ở tầng ba. Các nam chủ ở tòa nhà khác đối diện, dành cho độ tuổi từ 20 đến 23.Sắp tới là kì thi chọn thủ khoa, sắp xếp học lực các học sinh. Đầu năm học sẽ phải làm bài kiểm tra này một lần. Thủ khia có thể đưa ra một nguyện vong bất kì.

Mệt mỏi trở về kí túc xá, cô uể oải nằm xuống sàn nhà. Giường thì.. ờ thì... bị chuyển đi rồi. Cả căn phòng giờ chỉ là các loại nhạc cụ và dày đặc máy tính, các loại loa,... Kí túc cô đã trở thành một căn phòng trần ngập mùi công nghệ cùng mùi thuốc sát trùng, khiết trùng nồng nặc.

Vốn Cố Mạc Chi có ý định nghỉ ngơi, nhưng cô cũng phải nuôi bảo bối Phong Vũ nên kiếm tiền vậy. Một thời gian sau xem ra sẽ bận rộn. Nhưng nếu game phát triển rộng rãi, tin rằng, cô sẽ chỉ ngồi đếm tiền nghỉ ngơi thôi... Đó là tâm huyết của cô,dùng cả thành xuân để đổi lấy, nếu không nổi tiếng, sẽ thực phí và tiếc nuối.

Cốc cốc cốc. Âm thanh gõ cửa phá hỏng giấc ngủ của cô. Lết người ra cửa, mở hé nhỏ. Mạc Chi nhìn đối phương, phát ngốc rồi. Đây chẳng phải là nữ chủ Đàm Thanh Nhã sao? Bộ dạng đúng là lả lướt xinh đẹp, thanh thuần ngây thơ. Nhưng, nữ phụ phản diện như cô, kiểu gì chả xinh đẹp hơn. Chỉ thua cái vẻ ngây thơ ấy thôi a.

Mạc Chi nhăn mày:” Có chuyện gì vậy?”. Đàm Thanh Nhã rụt rè, trên tay cầm hộp bánh đưa tới trước mặt Mạc Chi:” Mình là người ở phòng bên. Cậu là Mạc Chi đúng không? Là em gái của anh Cố.Sau này giúp đỡ nhé.”

Mạc Chỉ chán ngán, nhận cho có lệ rồi nói:” Tính ra tôi đây còn phải gọi cô là chị. Đừng xưng hô như vậy, tôi lại thấy bản thân già rồi. Hơn nữa sau này đừng làm phiền tôi. Có gì nhờ giúp thì mới được đến. Cô không cảm thấy nực cười sao? Bà đây đã từng đẩy cô xuống nước, tát cô vài cái vào mặt, vậy mà còn làm quen? Cút xa tôi ra một chút, thứ dơ dáy chết tiệt”.

Đàm Thanh Nhã sắc mặt trắng bệch, lúng túng:” A... Là tôi, tôi không tốt...” nhưng chưa kịp nói hết, cửa phòng đã đóng lại. Ả ta cảm ghét, ánh mắt chứa đầu hận thù.

Giúp đỡ? Ha ha. Mạc Chi đây mới không thèm động chạm với các nam nữ chủ. Phiền phức.

Mạc Chi thay đồ, một chiếc áo phông mỏng, rộng cùng quần sooc ngắn tũn. Cô chạy túng tăng sang phòng Phong Vũ. Phía sau, những ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cô. Bọn hắn vừa trở về, định mở cửa bước vào. Thân ảnh của Mạc Chi bất giác chạm vào mắt.

Áo phông lớn cũng không thể che đi eo thon và vòng một đầy đặn. Quần sooc ngắn, che được cặp mông đầy. Mái tóc cô xoăn nhẹ, tùy ý búi sau gáy để lộ cổ thon nhỏ, trắng trẻo. Cặp chân dài miên man... Có người đàn ông nào bỏ qua không? Tệ nhất vẫn là Cố Mặc đi. Hắn tính thu dọn rời khỏi, ai ngờ đâu lại thấy em gái mình vui vẻ chạy sang phòng một thằng con trai với bộ dạng mát mẻ như vậy?

Tiếng gõ cửa vang lớn lên. Mạc Chi tức giận thật rồi. Cô mở cửa, không để ý ai bên ngoài:” Chết tiệt! Muốn ngủ một giấc sao khó vậy hả?”.

Một bàn tay lớn kéo cô ra ngoài. Cố mặc đen khịt mặt:” Cố Mạc Chi! Em rốt cuộc muốn làm gì hả? Phòng chính mình không ở, lại nhảy sang nơi này? Cô nam quả nữ?” . Cố Mạc Chi ghét bỏ, hung hăng vẫy tay ra khỏi tay Cố Mặc, bàn tay còn lại nắm chặt cổ tay vừa bị Cố Mặc chạm vào,cả người nóng hổi, nhiệt độ tăng lên không ngừng đau đớn hét lên

” Con mẹ nó anh bị điên sao? Cái gì mà cô nam quả nữ? Nhìn lại bản thân anh xem! Cố Mặc a Cố Mặc. Anh phải hay không chính là bị Đàm Thanh Nhã kia làm cho mù con mắt, não úng t*nh tr*ng rồi hả? Đến bệnh của em gái mình mà cũng quên sao?”.

Cơn đau lan dần đến tim. Mạc Chi thở dốc, mặt nhăn nhúm lại:” A...”.

Cố Mặc tính đỡ cô nhưng từ sau, Phong Vũ vừa trở về, tiến tới đỡ cô:” Mạc Chi! Mạc Chi!” rồi để lại đám người Cố Mặc một cái lườm nguýt, bồng Mạc Chi chạy vội xuống phòng y tế.