Xuyên Sách: Nữ Phụ Cầu Nghỉ Ngơi

Chương 7: Lỡ miệng

Các nam chủ... sao lại ở nơi này? Không có Đàm Thanh Nhã, vậy là tất cả đều chưa biết chính mình bị nữ chủ kia cắm sừng đi. Nhưng lúc này, thần chí cô mơ hồ, men rượu khiến cô không còn nhận ra trời đất. Tần Tuấn Duật chính là đen mặt như đít nồi, đứng lên trước mắt, ép cô đưa mặt lên đối diện mình:” Cố Mạc Chi? Cô đi đâu cả tháng trời với Dung Khiêm? Giờ trở lại rồi sao? Đến nơi hỗn loạn này là... để tìm hôn phu cũ sao? Vẫn chưa từ bỏ à? Lạt mềm buộc chặt?”. Những nam nhân phía sau âm thầm xem trò hay. Anh trai Cố Mặc cũng hờ hững.Cố Mạc Chi đối diện, đều không sợ hãi. Dù say nhưng bản chất lãnh đạm, kiêu ngạo vẫn còn đó. Cô vung ra khỏi bàn tay của Tần Tuấn Duật.

” Tần thiếu, Bạch thiếu, Dạ thiếu, Dung thiếu, cùng với... Cố thiếu gia ở nơi này được, tôi liền không thể sao?”. Cố Mặc nghe đến cách xứng hô xa lạ, liền sững sờ, đôi mắt đỏ rực. Không phải trước kia đều là tiếng “anh hai” dễ nghe, thanh thoát sao? Tại sao lại xa lạ như vậy? Đối với điều bất ngờ này, hắn nhất thời không tiêu hóa nổi, cơn giận cùng thẹn dâng trào. Đâu riêng gì hắn? Tất cả đều đứng hình rồi, nhất là Tần Tuấn Duật. Nếu là lúc trước, bọn hắn đều được gọi bằng tên và còn có”ca ca” thân thiết. Chỉ là khi ấy, bọn hắn vô cùng chán ghét, bài xích nữ nhân vô liêm sỉ, ác độc, bẩn thỉu, rườm rà như cô. Hiện giờ, người kinh tởm và chán ghét đối phương, chính là cô a...

Không đợi ai lên tiếng, ánh mắt Mạc Chi lờ đờ nhưng vẫn cố nói:” Bản tiểu thư là muốn tìm “con vịt”(*) để giải tỏa, bởi vì người bản tiểu thư cần đã rời đi, có việc, không được sao?”

*con vịt: chỉ trai bao

Bọn hắn đen mặt. Mạc Chi thay đổi bề ngoài, xinh đẹp quyến rũ, mị hoặc như vậy, ăn mặc thì có như không đến nơi này tìm trai bao? Dạ Tinh Hàm lên tiếng.

” Một con nhóc 18 như cô lại vô liên sỉ như vậy? Tốt hơn hết là về nhà đi!”.

Cố Mạc Chi nghe xong, cười ha hả, châm biếm:” Về? Xin lỗi, Cố Mạc Chi đây chính là chưa chơi xong! Hơn nữa, Đàm Thanh Nhã, chính là bạn giường kiêm bạn gái của tất cả mấy người đó, không biết đang ở đâu rồi?”.

Tiếng “tất cả” được cô nhấn mạnh rõ ràng khiến bọn hắn như ngộp thở. Ý cô là gì, ai cũng đều hiểu. Cô đắc ý, nói tiếp, bộ dạng mê man, ánh mắt tựa như hút hồn:” A... Lỡ miệng rồi... Cứ coi như không nghe gì đi nhé...”. Sau lời nói tưởng chừng ngây thơ ấy là cái lôi kéo Cố Mặc:” Tốt nhất là anh nên rời khỏi đóa Bạch Liên đó đi. Bị cắm sừng mà cũng không biết, trí thông minh chó gặm à? Tôi là nể tình là em gái, khuyên anh một câu. Nữ nhân muốn anh hung hăng chà đạp ngoài kia đầy, loại gì cũng có. Người phụ nữ kia quá dơ bẩn, dùng chung một người, là nỗi nhục. Cố Mạc Chi tôi ngoài ba mẹ, anh là người thân duy nhất, suy nghĩ cho kĩ. Tôi đây, chính là ghét con đàn bà lẳиɠ ɭơ đó. Câu cuối là ba mẹ nói, không phải tôi nha~”.

Rồi, rốt cuộc Mạc Chi lại xiêu vẹo, nhìn thân ảnh xa xa của Phong Vũ, bao cơn tức giận bay biến, lập tức như đứa trẻ chạy đến:” Bảo bối đến rồi hả? “. Phong Vũ bình thường ỷ lại, trông yếu đuối bao nhiêu thì lúc cô say rượu lại lộ ra vẻ mặt khác. Hắn tà ác nhìn nam nam nhân đối diện rồi nhanh chóng lật mặt ôm vòng eo nhỏ nhắn của Mạc Chi, dáng vẻ sủng nịnh, trưởng thành:” Nào. Sao lại đến đây rồi? Em ở nhà đợi chị hoài... Đi đêm, ma bắt đó!”.

Mạc Chi cao ngạo giờ lại như một đứa trẻ, sợ hãi núp vào l*иg ngực ấm áp của Phong Vũ:” Có... Có ma thật hả?”.

Nhìn gương mặt đáng yêu này, hắn cười, búng trán cô:” Không, Em đùa đấy!”.

Mạc Chi hờn dỗi, làm mặt quỷ cười khanh khách nhìn Phong Vũ, cả hành lang tràn ngập tiếng cười đùa. Chỉ là phía sau, nam người vẻ mặt quỷ dị, quay lại phòng bao làm rõ mọi chuyện.