Bờ biển Maya Bay, Thái Lan"A!"
Tiếng hét chói tai của Mạc Chi thu hút mọi người. Chỉ thấy một cô gái đang đuổi theo chàng trai, trên tay thiếu niên ấy còn có một túi hạng sang. Hẳn là trộm cướp đi. Bốp. Dung Khiêm đuổi kịp người ấy, đánh cái mạnh vào đầu. Cuối cùng sau đó, ba người đáng lẽ phải đến cục cảnh sát, xong thành ra ngồi nói chuyện ở bãi cát rồi. Mạc Chi cùng Dung Khiêm cả hai mới đi du lịch một tháng, đi nhiều nơi rồi nhưng đến nơi này thì liền bị cướp trắng trợn.
Dung Khiêm không còn hiền lành nho nhã nữa, mà túm cổ cậu trai, quát lớn:" Có chân có tay, làm không làm, lại đi trộm cướp?". Cậu ta nghe thấy, gương mặt bồn chồn lo lắng, có cả sự áy náy tan nát. Dường như bản chất không xấu.
Gió biển tạt man mát vào cảnh trời nóng rực ngư lửa đốt. Từ hai người, nay thành ba người. Cậu này tên Phong Vũ, xưa bằng cách nào đó, lưu lạc ở đây hàng chục năm trời, sống làm trộm cắp nhưng qua quan sát hai, ba ngày thì cô nhận ra, bản chất cậu ta không xấu, chỉ là bị dồn vào đường cùng nên mới thành ra như vậy. Dù sao cũng cùng chốn sinh ra, hơn nữa với khả năng của cô, có thể nuôi. Vậy là Phong Vũ rất nhanh sau đó được Mạc Chi cùng Dung Khiêm vác về nước.
17 tuổi, bề ngoài chín chắn, trưởng thành. Gương mặt cậu ta rất đẹp, góc cạnh từng li. Lông mày đen rậm, đôi mắt phượng như nhìn thấu cả thế gian, thân hình gầy guộc nhưng nếu chăm chút thì nhất định sẽ thành tiểu thịt tươi. Nghĩ đến bà cô già hai sáu, hai bảy xuân như cô lại nuôi bạch kiểm 17, khóe miệng cong lên. Thú vị chứ nhỉ, huống hồ, “Cố Mạc Chi” giờ mới 18 tuổi. Không tồi.
Hai tuần sau khi về nước, Mạc Chi bất ngờ vì một phút giây không cẩn thận, trượt ngã mạnh, ảnh hưởng tới não bộ lần nữa. Thật đáng chết. Mới xuyên bị té đau đầu, giờ lại té lần nữa...Ôi, phận nữ phụ!. Có điều, lần này lại có thu hoạch đáng mừng. Kí ức của nguyên chủ về rồi, tức là bản thân dễ sống hơn rồi.
“Mạc Chi... Cuối cùng con cũng nhớ lại rồi... Còn đau không? Để mẹ xem nào...”. Mẹ Cố vui mừng, khẩn trương đến nước mắt giàn dụa nhìn đứa trẻ đáng thương trên giường. Nhớ lại rồi, không biết còn trách bà không...
Mạc Chi như đoán được tâm tư đối phương” Mẹ, không cần tự trách. Con biết ba mẹ cũng là muốn tốt cho con, không muốn con buồn, không muốn tiếp tục sa vào mà đánh mất tôn nghiêm...Có điều, hai người yên tâm. Con gái hiểu rồi. Con gái muốn từ bỏ, muốn buông bỏ những thứ không vui. Có thù phải báo. Con muốn hủy bỏ hôn ước... Điều này, có thể chứ?”.
Dứt lời, đôi mắt thu thủy đã tràn ngập nước mắt, những giọt lệ long lanh lăn dài trên đôi má ửng hồng.Không còn là cao ngạo, không còn là nhu nhược, không còn sự ghen ghét cuộc đời mà chỉ là sự ủy khuất cùng đau đớn trong ánh mắt. Ba mẹ Cố, nhìn mà đau lòng. Không có người cha mẹ nào muốn con mình đau khổ cả. Nếu như đã quyết định, liền làm.
Ba Cố cười dịu dàng, ôn nhu:” A Chi yên tâm. Việc này ba mẹ sẽ giải quyết ổn thỏa, sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà. Tiểu tử Tần Tuấn Duật không biết điều, con gái ta là hôn thê, còn chưa chết mà đã nuôi nữ nhân khác, lại là một người hầu thấp kém, thành tích học tập không ra gì, cả ngày chỉ quyến rũ nam nhân. Hồ ly tinh! Từ bỏ rồi, ba liền mua cho con bất kể thứ gì con thích. Muốn ăn mì trường thọ đúng không? Ba liền sai người giỏi nhất nấu ăn cho con”.
Mạc Chi nhìn người ba ngày thường nghiêm nghị, nay lại cố chọc con gái vui, lòng hiện lên tia ấm áp. Đây, là tình thương sao? Sống mũi cay cay, tim đập mạnh. Nước mắt lã chã kèm theo lời nói thút thít” Huhu... Con xin lỗi... con làm ba mẹ buồn trong suốt thời gian qua, con gái bất hiếu huhu...”.
Bất quá, đây chính là lời thật lòng của cô. Cô thật ích kỉ. Cô lấy đi tình thương, hưởng thụ tình thương vốn chỉ thuộc về “Cố Mạc Chi”...Nhưng cô không thể dừng lại được nữa rồi... Hãy để bản thân ích kỉ một lần, ngay khi có thể, dù chỉ là một chút...