Dung Khiêm bật cười, niềm vui bất ngờ khiến anh nhất thời còn lúng túng, không rõ là ảo hay là thực. Nhưng người con gái trước mắt quá quen thuộc khiến anh không khỏi vui sướиɠ. Rốt cuộc hai người cũng buông ra.Dung Khiêm lấy áo vest, bọc kín người cô, sủng nịnh nói:" Nơi đây xa lạ như vậy, bỏ thói quen này đi."
Quả thực Mạc Chi đã khiến bao người xịt máu mũi. Làn da trắng sứ vô cùng nổi bật trong ánh đèn xanh đỏ và màn đêm đen huyền. Cặp chân thon dài đều lộ ra. Chiếc váy đen ngắn ôm sát hiện lên ngực đầy đặn, eo nhỏ, mông lớn của cô. Thử hỏi có ai kìm được trước cảnh xuân này?
Cố Mặc nhìn từ đầu đến giờ, bất quá nhận ra cái miệng nhỏ chúm chím. Đây chẳng phái em gái hắn sao? Tóc mái cô đã buộc gọn lên cùng nhím tóc nhỏ đỉnh đầu, sau lưng còn hàng tóc đen dài, quăn như sợi sóng vật vờ bay.
Hắn đứng phắt dậy, ánh mắt nóng như lửa nhìn cô gái trước mặt. Nhưng hắn chưa kịp làm gì, Tần Tuấn Duật đã đi trước một bước. Cổ tay cô nằm gọn trong bàn tay lớn của hắn, hắn tức giận nói lớn:
" Cố Mạc Chi !? Cô còn biết liêm sỉ không? Đã có hôn ước còn đi quyến rũ đàn ông, ôm ôm ấp ấp?"
Mạc Chi hất tay Tần Tuấn Duật, đưa mắt lạnh lùng, tràn ngập sự chán ghét cùng kinh tởm nhìn hắn:" Anh là ai? "
Không chỉ riêng Tần Tuấn Duật mà cả những người còn lại đều ngạc nhiên bất ngờ. Ánh mắt này, đúng là khó coi. Trước nay bọn hắn đều không nhận ra, Cố Mạc Chi này lại xinh đẹp kiều diễm như vậy. Chẳng lẽ là cố tình che giấu? Sau lớp áo rộng thùng thình ở trường lại là một thân hình nóng bỏng, quyến rũ. Sau mái tóc dài xoăn xù lại là một gương mặt yêu tinh.
(Tác giả: Hơi teenfic, sorry mọi người)
"Cố Mạc Chi! Đến vị hôn phu của mình cô còn không nhớ sao?"
Tần Tuấn Duật cười nhạt. Người phụ nữ này, hỏi hắn là ai. Có mắc cười không trong khi ngày nào cũng bám theo hắn. Mất trí chứ không mất nhân cách. Tại sao lại thay đổi nhiều như vậy?
Cố Mạc Chi không cảm xúc:" Thật mất hứng. Khiêm. Chúng ta đi"
Vừa nói vừa kéo Dung Khiêm đi. Cố Mặc thấy vậy, cầm lấy cổ tay của Mạc Chi kéo lại:" Đi đâu?"
Mạc Chi lười để ý:" Thuê phòng"."Á!".
Vừa dứt lời, Tần Tuấn Duật, Cố Mặc đã nắm lại cổ tay cô. Bàn tay to lớn dùng sức khiến cô đau đớn phát khóc. Cô vung tay. Chỉ nghe hai tiếng chat, Mạc Chi quay người rời đi để lại những con mắt ngơ ngác ở đó.
Phòng 4101
Hai người mở từng chai bia, chai rượu lớn, uống cùng nhau.
" Trả lời đi. Cậu rốt cuộc tại sao ở đây?.Thiếu nữ vắt chân lên đùi Dung Khiêm, nhấp nhi từng ngụm rượu.
Dung Khiêm vẻ mặt trầm trọng:" Nói xong cậu kìm nén nhé. Sau khi cậu mất, mình bán công ty...Sau một thời gian sống cô độc thì...mình chết."
Bốp. Cố Mạc Chi đánh cái vào đầu Dung Khiêm :" Cậu sao vậy? Mình chết nhưng còn cuộc sống của cậu kia mà! Sao lại như vậy?"
Nhìn đôi mắt sắp ngập nước của Mạc Chi, Dung Khiêm cúi đầu cười hì hì. Lớn lên với nhau từ nhỏ đến lớn, sớm đã không thể tách rời. Mất cô gái này, hắn đâu còn gì lưu luyến chứ? Chỉ trách hắn không tự mình đưa cô về, để một mình cô đi trên đường. Trời đông lạnh giá, cô ra đi trong cái buốt rùng mình của mùa đông. Hắn, sao chịu nổi?
Dung Khiêm nói tiếp:" Đây là thế giới ở trong một cuốn tiểu thuyết."
Nghe cái, Mạc Chi ngu người rồi:" Hả? Cậu có phải còn ấm đầu không?"
Cầm bàn tay nhỏ nhắn trên trán mình, hắn cười nhẹ:" Đây là sự thật. Cuốn tiểu thuyết này...khá cẩu huyết. Mình vô tình nhặt được và đọc nó. Có tên của cậu và mình nên...".
Mạc Chi chưa tiêu hóa nổi, vẻ mặt ngơ ngác. Nhưng cô biết, bây giờ mình cần làm gì.
" Nội dung tiểu thuyết là gì?"
Thế rồi, Dung Khiêm kể toàn bộ câu chuyện, các sự việc chính. Cả đêm, hai người trò chuyện, định hướng nhiều điều. Nội dung cuốn tiểu thuyết là