Xuyên Sách: Nữ Phụ Cầu Nghỉ Ngơi

Chương 1: Xuyên qua

Quán bar ồn ào, tiếng hét xen lẫn nhạc sống động, lại lẫn tạp âm của tiếng...giao hoan. Cô gái xinh đẹp, mái tóc đen ngắn ngang quai hàm, làn da trắng trẻo, cặp chân thon dài ngồi một mình trong góc. Chiếc váy đen tuyền khiến cô trở nên quyến rũ, ma mị thu hút bao ánh mắt của nam nhân.

Mạc Chi thở dài. Ngồi đây một tiếng đồng hồ cũng chỉ vô vị nhạt nhẽo. "Mọi lần tới đây chẳng phải rất sung hay sao? Bữa nay sao lại thở dài nhiều thế?". Âm thanh vang lên, là bạn thân khác giới của cô, đồng thời là thanh mai trúc mã- Dung Khiêm.

Mạc Chi thở dài:" Không biết nữa. Hôm nay mình cứ có dự cảm chẳng lành..."

Dung Khiêm nghe xong bật cười haha:" Mắc cười thật nha. Nữ giám đốc cao cao tại thượng như cậu lại mê tín vậy? Còn dự cảm nữa?"

Mạc Chi tiếp tục ngồi thở dài, bỏ qua lời nói của Dung Khiêm.

Rờ khỏi bar, bước ra đường phố hiu quạnh. Đêm 12h, giờ hoàng đạo như vậy, hẳn là gặp ma đi? Nghĩ đến đây, cô cười khuẩy, tự lắc đầu nghĩ bản thân ngu xuẩn. Đến ngã tư đường, đền đỏ dành cho người đi bộ sáng lên.Mạc Chi đứng đợi, áo khoác giữ ấm cô khỏi cái giá lạnh về đêm. Chợt, một em nhỏ từ đâu chạy tới, nụ cười ngây thơ khúc khích băng qua đường.

"Cẩn thận!"

Rầm.

Mạc Chi cảm giác cả thân thể lơ lửng trên không trung giây lại, cả thân truyền tới cơn đau dữ dội. Cô giương mắt nhìn bầu trời đầy sao, hai mắt nhắm lại. Xung quanh có nhiều người đến gọi xe cấp cứu, tiếng xì xào lớn dần lên.

__________

"Không!". Tiếng hét chói tai vang lên. Cơn đau đầu ập tới. Chẳng phải cô đã tai nạn xe, chết rồi sao? Không khỏi cảm thản, đổi mạng mình với một em nhỏ xa lạ.

Chợt nhớ ra điều gì, Mạc Chi nhìn xung quanh. Đây...lại là đâu? Cả căn phòng toàn màu hường. Chiếc giường công chúa lớn cũng là màu hồng. Bàn học lớn, tủ sách, gấu bông, khu PC toàn màu hường cả. Rốt cuộc, ai mà sở thích mặn vậy chứ?

Lại tới gần chiếc gương bầu dục dài màu hường, Mạc Chi không tin vào mắt mình. Đây...Đây... Sao lại như vậy? Người trong gương tám phần giống cô nhưng sao lại nhỏ nhắn vậy? Mái tóc dài đến eo, hơi xoăn xù cùng tóc mái đã che cả đôi mắt cô. Bảo sao thấy vướng víu khó chịu nãy giờ. Nhìn lại mình, người trong gương chính là mình a. Chỉ là chân tay hơi nhỏ. Thật may mắn vì ngực lớn vẫn còn. Như vậy, hẳn là xuyên không đi?

Lại tự nhéo tay mình. Đau. Xuyên thật? Mạc Chi hoảng hốt.

Cạch. Cửa phòng mở, hai ông bà tuổi trung niên đi vào. Người phụ nữ chạy đến nắm tay cô, nói:" A Chi! Con sao rồi? Đầu còn đau không? Con xem con sao lại ngốc như vậy?"

Mạc Chi lạnh lùng gạt tay bà ra:" Bà là ai?"

Cố phu nhân trợn tròn đôi mắt, từng giọt lên lăn dài trên má.Cố La sững sờ:

" Mạc Chi? Con... Chúng ta là ba mẹ con kia mà. Con không nhớ gì sao?"

Lần này là Mạc Chi đờ người rồi. Ba mẹ sao? Hai mươi tám năm cô chưa từng được biết ba mẹ là ai. Một cô nhi như cô và Dung Khiêm tự tay thành lập công ty, từng bước đi lên nhưng chưa từng được cảm nhận cái gì là tình thương cả...

Bác sĩ gia đình tới, nói cô bị mất trí nhớ. Hai ông bà cũng chỉ nói cô bị ngã cầu thang bất cẩn rồi hôn mê ba ngày nhưng dường như còn đang che giấu điều gì đó. Cô hỏi về mọi thứ, họ chỉ nói cô là con họ, 18 tuổi. Sau một hồi thì cô đã hiểu gần như mộ việc trong nhà. Ba mẹ giàu có, là gia tộc lớn, có tầm ảnh hưởng cao. Ngoài cô còn có anh trai Cố Mặc sống trong căn biệt thự xa hoa lộng lẫy này nữa. Nhưng hình như quan hệ giữa hai người không tốt. Bởi Cố Mặc là dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô a.