Bằng Lăng Tím: Trúc Mã Là Sói

Chương 13: Lương tâm bối rối

Tả Lạc Thần trợn tròn mắt. Hắn sững người giây lát, cánh tay xiết chặt cô lại, không để cho cô nói thêm lời ngu ngốc gì nữa:" Sẽ không có ngày đó. Em không được phép rời xa anh dù chỉ là một li. Em mãi mãi chỉ được phép ở cạnh Tả Lạc Thần anh!".Thư Di nghe xong lời nói này, tim khẽ nhói một hồi. Rốt cuộc, anh vẫn không có dũng khí để trở lời câu hỏi"Nếu" của cô... Tuy nhiên, điều gì đến thì cũng phải đến.

"Nếu. Em nói là "nếu"!".

Tả Lạc Thần vùi đầu cô vào lòng mình, nghiến răng:" Nếu có ngày đó. Anh sẽ lật tung trời tìm em. Nếu không tìm được em, anh sẽ hận em cả đời. Nếu có ngày tìm được em trở lại, anh sẽ nhốt em, giam cầm em trong nhà, anh sẽ trói tay chân em lại, không cho phép em rời xa anh nữa... Em nghe rõ rồi chứ?".

Thư Di khẽ run rẩy, chỉ "Ừm" một tiếng. Cô sợ hãi rồi... Nếu cô rời xa Tả Lạc Thần, hắn không những sẽ hận cô mà còn đi tìm cô. Hắn sẽ tìm mọi cách để tìm cô trở về, sẽ giam cầm cô...Cuối cùng, ý nói của hắn chính là...dù cô có chết cũng không thể thoát khỏi vòng tay của hắn. Cô biết làm sao đây? Làm sao bây giờ? Cô không thể chọn được, không thể và cũng không dám rời xa Tả Lạc Thần... Nếu cô rời đi, cả hai sẽ cùng đau khổ. Nếu cô không rời đi, ba mẹ cô, ba Lạc Thần sẽ buồn...

Tả Lạc Thần tâm trạng không tốt hơn là bao. Những ngày hôm nay, Thư Di cư xử kì lạ, có né tránh hắn. Ngày hôm nay lại nói ra những lời đau lòng như vậy? Chẳng lẽ, Thư Di đây là muốn rời khỏi hắn sao? Không! Hắn không cho phép. Nếu cô dám rời đi, hắn nhất định sẽ làm như những lời hắn vừa nói...Cô chỉ có thể là của hắn, ở bên cạnh hắn. Hắn sẽ giám sát, sẽ dính lấy cô không rời một khắc nào ...không để bản thân cô có chút thời gian có chút ý định nào rời xa hắn cả...Hắn sợ ngày đó sẽ đến...

Những ngày sau đó, khi ngày tốt nghiệp dần đến, Tả Lạc Thần luôn có mặt ở cùng cô. Cô tắm, hắn đứng ngoài cửa. Cô đi siêu thị, hắn đi theo... Hắn không để cô ở một mình chút nào. Cô ngủ, hắn thậm chí còn ôm cô chặt hơn, không để lọt một khe hở nào. Hắn đáng yêu đến vậy, sao cô có thể rời khỏi hắn đây? Nhưng nếu không rời, lương tâm...

Ngày thi đại học nhanh chóng trôi qua. Tả Lạc Thần đăng kí vào một trường đại học ở Đế Đô vì Thư Di cũng vậy. Chỉ là hắn không biết, cô đã âm thầm đăng kí học bổng du học nước ngoài. Nếu hắn biết, nhất định sẽ bóp chết cô không chừng...

Mùa xuân dần qua đi. Khí trời bắt đầu chuyển mùa, cái nóng gay gắt của mùa hạ cùng cái lạnh nhàn nhạt của mùa xuân. Sắc trời âm u. Lòng người dường như cũng chẳng kém hơn là bao...

Rầm. Tiếng mở đóng của vang lên dữ dội, inh ỏi cả căn nhà. Thiếu niên bẻ mặt tức giận, hùng hổ bước tới sau thiếu nữ. Thư Di, mặc tạp dề đỏ tươi, đang nấu ăn sửa soạn. Cô giật mình quay lại, thấy vẻ mặt hung tợn của Tả Lạc Thần, lòng hiện lên tia bất an. Hắn giật tạp dề thô bạo, nắm chặt cổ tay cô, kéo đi. Thư Di hốt hoảng, cơn đau từ cổ tay lan dần:" Thần! Thần! Anh sao vậy?".

Tiếng rầm nữa vang lên, cô ngã xuống giường, ôm chặt cổ tay vừa đau nhức. Tả Lạc Thần không cho cô kịp hoàn hồn, bàn tay to lớn giữ chặt hai cổ tay Thư Di, đè chặt xuống giường. Hắn cúi xuống, hôn cô thô bạo. Hắn cố tách đôi môi mỏng kia ra, xâm nhập vào khoang miệng Thư Di khiến cô khó thở, chỉ có thể kêu lên tiếng "Ô..ô..." trong khó khăn. Cô muốn cắn hắn nhưng lại sợ tổn thương hắn, khiến hắn đau. Hắn không nói không rằng, hành động y như lần trước vậy...Ánh mắt hắn hung giữ, tức giận chưa từng thấy...