Bằng Lăng Tím: Trúc Mã Là Sói

Chương 1: Ngày thường

Cây Bằng Lăng Tím trước một ngôi nhà tầm trung đã dần ra hoa. Hoa màu tím thơ mộng, nhất là ban đêm trước ánh đèn, cánh hoa lấp lánh như chính bầu trời.Vẫn là buổi sáng như mọi ngày...

Bốp. Âm thanh của sự va chạm vang lên.

"Di! Có chịu dậy đi học không hả?" Giọng nói trầm ấm vang lên đánh vỡ sự im lặng.

Thư Di vẫn chùm trăn kín mít ngủ, mặc kệ thiếu niên đang dùng sách đập và giường, rồi bàn, rồi cả đầu cô nữa. Thanh mai trúc mã Tả Lạc Thần lớn lên cùng cô từ năm 6 tuổi, giờ đã 17 xuân, ngày nào cũng nhảy qua cửa sổ mà vào đánh thức cô dậy.

"5 phút thôi! Chỉ 5 phút thôi mà!"

Đó là giọng nói trong trẻo của cô. Muốn ngủ không yên, đành lười biếng mở lời. Thích hắn 11 năm nay mà còn không nhận ra, thực tức chết.

"A!" Tiếng hét vang lên chói tai. Tả Lạc Thần vậy mà dám xách cô như cái bao,hung hăng quăng vào nhà vệ sinh rồi không lời nào chạy về.

Đây là một việc mà ngày nào cũng xảy ra nên đối với phụ huynh hai nhà, họ không thèm đếm xỉa.

Thư Di sống với ba mẹ, là nhà tầm trung. Tả Lạc Thần lại chỉ sống với mẹ, ba cậu nghe nói có tiền lắm nhưng không biết lí do vì sao lại chỉ có 2 người sống ở khu phố yên bình này.

Thế rồi hai người cùng đến trường, một ngôi trường cao trung giữa thành phố. Dĩ nhiên đến trường là ánh mắt đổ dồn cả vào hai người. Trai tài gái sắc. Thông minh sắc sảo là nữ, tài năng toàn diện là nam. Lúc trước có một nhân vật nữa nhưng giờ đã chuyển đi. Trước "Bộ tam hoàn hảo", nay "Bộ đôi tài sắc"

Nói đến điều này, Thư Di có trí thông minh của ba và nhan sắc xinh đẹp của mẹ. Một nhà tầm trung nhưng thực chất bố cô là trưởng phòng của chi nhánh một công ty lớn, mẹ cô là nội trợ nhưng cũng có công việc ổn định, nhân viên của một trung tâm thương mại. Hai người không hay về, tháng có 8-9 ngày ở nhà, còn lại ở thành phố phồn hoa Đế Đô. Thư Di là sang nhà Lạc Thần ăn uống ở đó.

Giờ ăn trưa, hai người lại ra gốc cây cũ ăn cùng nhau. Giờ là đầu cao trung năm 3 rồi, cũng tức là hai người sắp phải chia xa. Trong năm nay, nhất định Thư Di phải tỏ tình cậu thanh mai trúc mã này, nhất định. Nhưng đã 3 lần rồi mà chưa thành công a. Thật đau lòng làm sao, gớt nước mắt. Lần này sẽ thành công thôi!

Nói là làm. Lấy hết lòng can đảm, hít hà một hơi: " Tả Lạc Thần! T... tớ.... tớ thích mày!". Nhận ra điều gì đó, đôi má cô đỏ hồng như quả cà chua chín. Thật mất mặt! Sao lại xưng hô như vậy chứ??? Tất cả là tại anh trai khốn khϊếp, ra nước ngoài rồi mà còn ám...!

Tả Lạc Thần nhịn cười:" Không phải chứ? Cậu xưng hô kiểu gì vậy hả??" Con nhóc này, sao hôm nay e thẹn như vậy, mọi hôm nghịch lắm cơ mà. Thích? Đùa sao?

Thư Di thẹn quá hóa giận, lao vào bịt miệng Lạc Thần:" Câm miệng! Tả Lạc Thần khốn khϊếp, ai cho cậu cười hả??". Cậu càng lấn tới, nhìn biểu hiện đáng yêu cực kì của Di mà trêu trọc:" Hahaha mắc cười quá " "aaaa cái tên này ".

Một lần nữa tỏ tình thất bại. Chắc cô điên rồi mới thích tên này mất. Bình thường lạnh lùng lắm mà, chắc chỉ có một mình cô biết được vẻ mặt tươi như hoa, nghịch ngợm của Thần! Thực sói đội lốt cừu mà. Tên xấu xa này ở nhà thường xuyên bắt nạt cô, còn thỉnh thoảng nửa đêm leo sang gọi cô dậy, kêu muộn giờ học rồi làm cô khϊếp vía. Chỉ trách cô ngu ngốc nhìn thấy hắn cười, nhìn hắn đẹp trai, lại có chút dịu dàng liền lao đầu vào...

P/s: Truyện này mình có đăng trên s1apihd.com nhà mọi người.