Hoàn Nhan Nghệ ưu nhã cúi người, chậm rãi duỗi tay sờ lên bờ môi mềm mại của nàng.
“Không được!!”
Hắn chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Nam Cung Nguyệt lại hoảng sợ! Nàng không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt.
Nàng mới sẽ không… không có khả năng dùng miệng chạm vào thứ thô to nóng hổi kia!
"Nếu ngươi không muốn, vậy ấn quy củ của bổn thiếu mà làm!”
Hoàn Nhan Nghệ không có nửa điểm ngoài ý muốn, trực tiếp kéo quần xuống, thả cự long giữa hai chân ra.
"... Ngươi muốn làm gì!”
Đây không phải lần đầu tiên Nam Cung Nguyệt nhìn thấy cột thịt thô to dữ tợn của nam nhân, nhưng khoảng cách này thật gần, nàng vẫn mặt đỏ tai hồng liên tục lui về phía sau nhưng còn chưa lui được vài bước thì đã đυ.ng phải vách đá, trơ mắt nhìn nam nhân đi từng bước tới gần.
“Ngươi nói xem?”
Hoàn Nhan Nghệ thấy nàng xoay người muốn chạy trốn, hắn chỉ bình tĩnh chậm rãi tới gần, dùng đôi mắt nhàn nhạt nhìn chằm chằm nàng khiến đáy lòng Nam Cung Nguyệt sinh ra một cảm giác không có chỗ trốn.
“Đừng… Hoàn Nhan Nghệ, ngươi không thể làm vậy nữa!”
Nam Cung Nguyệt trơ mắt nhìn nam nhân cúi người, côn ŧᏂịŧ thô dài càng ngày càng gần.
Nàng vừa thẹn vừa gấp, giọng cũng nhiễm một tia nức nở.
“Ngươi muốn gọi mọi người đến đây à, ta thì không cảm thấy sao cả.”
Hoàn Nhan Nghệ chỉ ôm lấy bờ lưng mảnh khảnh của nàng, nói không nhanh không chậm.
Nghe được lời này, mặt Nam Cung Nguyệt càng đỏ. Nàng trơ mắt nhìn người nọ không dung khước từ nâng lên một chân mình, lấy dâʍ ŧᏂủy̠ từ tao huyệt ướt đẫm bôi lên trên hai bầu ngực đang đong đưa của nàng.
Ngay sau đó, côn ŧᏂịŧ thô to đã cắm vào giữa hai vυ' mềm mại.
“Ưm… Ưm a…!”
Toàn thân Nam Cung Nguyệt yếu ớt không có chút sức lực, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn nam nhân đang mạnh mẽ xoa bóp ngực mình. Đáng tiếc mắt nàng ngập hơi nước, ánh mắt kia không hề có sức sát thương, ngược lại còn khơi lên ham muốn chinh phục tận trong xương cốt nam nhân.
Nàng bị ép nâng ngực, kẹp lộng côn ŧᏂịŧ thô to của hắn, khuôn mặt quyến rũ phiếm sóng tình vũ mị, đôi mắt đen âm u như được nước tẩy qua, quyến rũ như yêu nghiệt, khuôn miệng nhỏ đè nén rêи ɾỉ, nhỏ giọng nức nở.
Hoàn Nhan Nghệ thấy vậy, đôi mắt đỏ lên, đẩy vào ngực nàng càng ngày càng tàn nhẫn. Đây còn chưa đủ, hắn bỗng nhiên thả lỏng nút thắt, ngón tay thọc vào tiểu tao huyệt đang chảy dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng.
“Chịu không nổi, a… A a… Quá lớn…”
Nam Cung Nguyệt chỉ cảm thấy nhục huyệt chợt lạnh, hình như có thứ gì đó tiến vào cơ thể làm tao huyệt trống rỗng của nàng càng thêm tê ngứa khó chịu.
Rất nhanh nàng đã quên rụt rè và kháng cự, bắt đầu rêи ɾỉ tao lãng.
“Ngươi kêu thêm nữa thì người bên doanh địa đều nghe được. Bọn họ vừa ra tới là có thể nhìn thấy ngươi dâʍ đãиɠ nâng vυ' kẹp côn ŧᏂịŧ!”
Hoàn Nhan Nghệ nhìn nàng khắc chế không được mà rêи ɾỉ, lại nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của nàng, nói cực kì trào phúng.
Không được! Không được!
Nam Cung Nguyệt nghe được lời này, toàn thân đều căng thẳng.
Lý trí nàng rất thanh tỉnh, rõ ràng không nghĩ rên lên tí nào, nhưng thân thể lại nóng bỏng trống rỗng cực kì khó chịu, làm cách nào cũng không áp chế được lửa tình mãnh liệt.
Nàng… sao nàng sẽ biến thành thế này?
Rõ ràng cách đây không đến ba dặm chính là doanh địa của tam đại liên minh, nàng là Thánh Nữ của Liên Minh Bắc Bộ mà lại ở lộ thiên đất hoang, áo rách quần mỏng, nâng vυ' kẹp lộng côn ŧᏂịŧ thô to của nam nhân.
“Không được… A, buông tha ta… A a a!”
Nội tâm Nam Cung Nguyệt xấu hổ lại sợ hãi, không ngừng vặn vẹo thân thể, cố gắng để mình thanh tỉnh hơn. Nhưng nàng càng giãy giụa muốn chạy trốn thì đôi tay nam nhân càng thêm mạnh mẽ, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng chọc thật mạnh kiều nhũ của nàng, dây thừng giữa hai chân càng ra sức tra tấn tiểu tao huyệt càng ngày càng mạnh.
“Không… A! A a…!”
Nam Cung Nguyệt vô lực lắc đầu, cái miệng nhỏ lại khắc chế không được phát ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều dâʍ đãиɠ.